Chương 1993


...

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh rung động, trong hốc mắt trăng nõn trong nháy mắt dâng lên một tầng hơi nước, cô chậm rãi giơ tay lên, xoa xoa khuôn mặt tuân tú của Cô Dạ Cân, không biết từ khi nào, trên gương mặt lạnh lùng ấy luôn bao phủ một tầng tịch mịch ám sắc, không vui vẻ được.

“Cố Dạ Cần, anh có phải… bị bệnh hay không?” Hốc mắt cô hồng hồng hỏi.



Ở trong buổi tối thế này, Cố Dạ Cần ôn nhu như nước nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Không biết, anh chỉ biết anh có bệnh, em có thuốc, như vậy đủ rồi.”

Diệp Linh vùi đầu vào trong ngực của anh, nước mắt rơi xuống, cô nũng nịu cọ khuôn mặt nhỏ vào trong ngực anh — Cố Dạ Cần, anh thế này, sao em đành lòng bỏ anh lại?

Cô Dạ Cân đenes công ty đi làm, Diệp Linh đưa anh ra bệnh viện, mãi đến khi bóng xe anh biến mắt trong tầm mắt, cô còn đứng ở tại chỗ, thật lâu không hề rời đi.



Lúc này bên tai truyền đến tiếng mấy người phụ nữ hóng chuyện.

“Vừa rồi là Cố tổng sao? Nói nhỏ cho các cô biết một bí mật động trời, Cố tổng bây giờ là kẻ bất lực đó, cũng chính là… thái giám!”

“Cái gì? Cô đang nói bậy cái gì thế, Cố tổng làm sao có thể?”

“Tin tức này vô cùng chính xác, tôi có bạn là bác sĩ, nghe nói phía dưới Cố tổng kéo cắt làm phế rồi, không có chức năng kia nữal”

“Trời ạ, sao có thể như vậy, thật là đáng tiếc mài Đây chính là Cố tổng đó, là tình nhân trong mộng của mọi thiên kim danh viện!”

Những thanh âm này rõ ràng truyền tới tai Diệp Linh, hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người Diệp Linh nhanh chóng siết thành quyền, cô quay đầu, nhìn về phía đám phụ nữ nhiều chuyện kia: “Chuyện Cố tổng bất lực này là Cố tổng chính mồm nói cho các cô biết sao?”

Đám phụ nữ nhiều chuyện cứng đờ.

Diệp Linh cười nhạt: “Nếu không phải, như vậy là một lần cuối cùng, lần sau nếu như lại để tôi nghe đến các cô ở sau lưng bàn tán anh ấy, tôi liền kiện các cô tội phỉ báng.”. Truyện mới cập nhật

Nói xong, Diệp Linh xoay người rời đi.

Mấy người phụ nữ đó đã nhận ra Diệp Linh rồi, bọn họ rất không phục, lúc này âm dương quái khí giễu cợt nói.

“Chao ôi, đây không phải là đại mỹ nhân Diệp Linh sao, tôi thấy trên Weibo đồn cô ta bị hủy mặt, vốn không tin, hiện tại nhìn thấy liền tin rồi, đóa hồng đỏ đệ nhất ngày xưa vậy mà đã biến thành con ả xấu xí, ha ha.”



“Diệp Linh, chuyện của cô và Cố tổng đủ để viết một quyền tiểu thuyết rồi đấy, Cố tổng làm sao bị thương thế, anh ta sẽ không phải là cùng cô chơi một ít đạo cụ không cẩn thận làm mình bị thương đấy chứ! Dù sao ai cũng biết Cô tông có sở thích hơi biên thái mà.”

“Cố tổng thật đáng thương đó, có nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì, cũng không phải là đàn ông ha ha ha.”

Đám phụ nữ vốn đố kị Diệp Linh, Diệp Linh là kẻ thù với tất cả cô gái, nhưng lại là người mà tất cả cô gái muốn sống thành, cô hiện tại hủy dung, Cố Dạ Cần bị thương, trong lòng đám phụ nữ này rốt cuộc cũng thư thản, bắt được cơ hội này liền chanh chua cười nhạo một phen.

Diệp Linh dừng bước, cô ngoái đầu nhìn đám phụ nữ đó: “Các cô đang nói cái gì, có bản lĩnh lặp lại lần nữa xeml”

“Nói thì nói, ai sợ ail” Đám phụ nữ kia hết sức kiêu ngạo, cao giọng hét lớn: “Tất cả mọi người nghe đi, Cố Dạ Cần không phải đàn ông nữa, anh ta…”

Lời vẫn chưa nói hết, Diệp Linh trực tiêệp nhào tới, dùng sức tát người phụ nữ kia một cái.

Đám phụ nữ trợn tròn mắt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới đại minh tỉnh Diệp Linh hoang đến thế, còn nhào lên đánh đắm.

Bọn họ cũng không ngồi không, xắn tay áo lên vây Diệp Linh, có người kéo lại tóc Diệp Linh: “Mày dám đánh chúng ta, chúng ta bây giờ cho mày biết thế nào là lợi hại!”

...