Chương 2532


...

Bàn tay Diệp Minh phảng phất mang theo sức mạnh không lô, trực tiêp kéo bằng Chu Siêu trở vẽ.

Chu Siêu nặng nề té xuống đắt.

Lúc này bên +ai Diệp Minh truyền đên tiếng “răng rắc”, một gốc cây đại thụ che trời ngã xuống, trực tiếp đồ xuống trên người nhóm lính Huyết Đông.

“Né ra.”

Diệp Minh gầm lên một tiếng rung trời đất, hai cánh tay tráng kiện giương rộng như diều hâu giỗng nhau che chở đám lính Huyết Đông kia, dùng sức đây bọn họ, mọi người ngã về phía trước.

Đại thụ che trời ngã xuống, trực tiếp nên trên:người Diệp Minh.

Thân thê cao lớn của Diệp Minh ngã xuÔng, trong miệng phun tung toé một ngụm máu tươi.

“Thủ trưởng!”

Tất cả mọi ¡người thét lên, bọ họ từ dưới đất liền lần một vòng đứng lên, hợp lực nâng cây đại thụ kia lên.

Thế nhưng, nâng không nồi.

Diệp Minh năm trên mặt đất, nửa người dưới ở dưới tàng cây, toàn thân mật hệt cảm giác, khóe miệng không ngừng hộc mạnh máu ra.

Anh chậm rãi nghiêng mắt, đóa hoa sơn trà. trong túi quân kia đã rơi ra, rơi vào trong vũng máu trộn lẫn nước mưa, đang trôi đi.

Anh chật vật vươn tay, bàn tay tràn đầy vét thương bò trên mặt đất, nhặt đóa hoa sơn trà kia vê, gắt gao năm trong lòng bàn tay.

“Thủ trưởng!”

Không thể nhắc cây đại thụ ra, hết thảy lính Huyết Đồng cũng bắt đầu khóc.

` Tiếng gió lạnh lẽo gảo thét cộng thêm tiếng khóc đau jhương, tràn ra thê lương không diễn tả nồi Diệp Minh đóng rồi mở hàng mi dày, phát động đôi môi mỏng đã ‘bầm đen: “Khóc cái gì khóc, tôi chết rồi à?”

“Thủ trưởng!”

Lính Huyết Đồng lau nước mắt, thé nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn.

Nhiều năm như vậy, Huyết Đồng đã là một đại gia đình, Diệp Minh tịnh là anh cả của mọi người, anh giỗng bố giống đại ca che chở bọn họ, giống như chim ưng mẹ che chở mình những chú chim ưng nhỏ, thân hình cao lớn ấy chưa từng rồi ngã xung.

Nhưng bây giờ, anh ngã xuống.

Trời sập.

Linh hồn Huyết Đồng đã tan mắt.

Nên làm cái gì bây giờ?

Bọn họ không biết nên làm sao bây giờ?

“Chu Siêu!” Diệp Minh mở miệng, anh khàn khàn hét to, suy yêu đau đón, nhưng sắc bén lạ thường.

*“A Minh.” Chu Siêu bò qua, nắm thật chặt bàn tay Diệp Minh.

Diệp Minh nhìn Chu Siêu, nước mưa lạnh như băng từ ngũ quan tái nhợt lạnh lùng ây chảy xuông: “Dẫn mấy đứa nó đi đi.”

“Thủ trưởng, bọn em không ởi đâu!”

“Thủ trưởng, bọn em sẽ không đi, anh không đi, Hài em cũng sẽ không đi, một người cũng không thiếu, đây là anh nói mài”

...