...
Vừa nghĩ tới có một ngày cô sẽ rời khỏi mình, vùi đầu vào trong lòng người. đàn ông khác, đông tử Lâm Mặc liền ám trầm lại, giống như hai hồ vực sâu không lường.
Lâm Mặc chậm rãi buông lỏng cổ tay của cô ra.
Vừa được thoát, Lục Họa liền ngồi dậy.
Thế nhưng, ngón tay của Lâm Mặc dời xuông, đột nhiên rơi vào trên cúc áo cô, bát đâu cởi quân áo cô.
“Lâm Mặc, cậu làm cái gì thế?” Con ngươi Lục Họa co rụt lại, nhanh chóng che chắn chính mình.
Cô căn bản không biết Lâm Mặc đang làm gì, cũng không chuẩn bị tâm lý.
Lâm Mặc không có biểu cảm gì, nhìn đôi mắt ươn ướt kinh sợ như nai con lạc trong sương mù ấy, cậu chậm rãi nhếch môi thành đường vòng cung nguy hiểm: “Lục Họa, như vậy… em sẽ không rời bỏ tôi nữa nhỉ!?”
Cậu!
Lục Họa nhanh chóng đè tay cậu xuống, tức giận trừng mắt cậu một cái: “Lâm Mặc, cậu dám!”
Ngón tay Lâm Mặc khựng lại, thực sự là không dám, tuy là trong đầu cậu đã có ý niệm này.
Bầu không khí đình trệ vài giây, Lâm Mặc chậm rãi buông lỏng cô ra, sau đó đứng dậy xuống giường.
Lục Họa ngội dậy, chỉ thây Lâm Mặc đi tới cửa số trong phòng, cậu một tay đút vào trong túi quân, từ trong túi lây ra một gói thuốc lá, sau đó dùng cái bật lửa châm lửa, cậu im lặng bắt đầu phả ra làn khói trăng.
Đây là lần đầu tiên Lục Họa thấy Lâm Mặc hút thuốc, thiếu niên im lặng đứng lặng bên cửa sổ, áo sơmi đen quần đen tuần tú vô song, trong làn khói mù lượn lờ lại thêm cảm giác bí hiểm của núi mưa mông lung, còn có vẻ gợi cảm nhàn nhạt.
Lục Họa đi tới, giật phắt điều thuốc trên tay cậu: “Làm Mặc, cậu bây giờ không thể hút thuốc!”
Lâm Mặc nâng cao cánh tay, không đề cho cô cướp được, không chỉ như thế, cậu còn cúi đầu, phun I một ngụm khói lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ác liệt tột cùng.
Lục Họa bị sặc, ho khan: “Lâm Mặc, cậu hơi quá đáng rôi đó!”
Viền mắt trắng nõn ho đến đỏ, nhìn động lòng người vô củng, nhưng lần này Lâm Mặc không lên tiêng an ủi, ánh mắt cậu thâm trầm nhìn cô: “Lục Họa, tôi uống rượu hút thuốc đánh nhau, tính khí âm tình bắt định chưa bao giờ là một kẻ hiền lành, nếu như: cái này đã là quá đáng, tôi còn có thể làm những thứ quá đáng hơn, quá đáng vượt qua sức tưởng tượng của em, cho nên em nên nhận rõ tôi, tôi chính là người như vậy.”
Nói xong, Lâm Mặc nhắc chân dài rời đi.
Cậu đi?
Cậu cứ như vậy đi?
“Lâm Mặc, cậu không phải tới nhận quà sao, không nhận nữa à?” Lục Họa hỏi.
Phía trước Lâm Mặc hơi dừng chân lại, cậu không quay đầu: “Ừ, nó:: Dáng người anh tuần nhanh chóng biên mất trong tâm mắt.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến giọng Cố Vũ: “Anh rẻ, anh đi à?”
Cổng bị đóng lại.
Có Vũ bịch bịch chạy vào, gương mặt hiếu kỳ hóng chuyện: “Chị Họa Họa, anh rê sao lại đi nhanh như vậy? Anh rễ có phải. hiểu lầm anh và đàn anh Dương rồi hay không, ban nãy em thây sắc mặt anh rê rât kém!”
...