Chương 1498


...

Hạ Tịch Quán thấy Lục Tư Tước đêm nay có điểm là lạ, dường như có chuyện gì gạt mọi người, cô muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này Tiểu Bì Bì chạy tới: “Mẹ mau qua đây chơi với nhau đi.”

Lục Tư Tước ôn hòa nói: “Đi đi.”

Tiểu Bì Bì lôi Hạ Tịch Quán đi, lúc đi trên sân cỏ Hạ Tịch Quán quay đầu, nhìn về phía Lục Tư Tước ở hành lang.

Lúc này dưới ánh đèn cung đình phục cổ tỏa xuống bờ vai phẳng của người đàn ông, Lục gia thiên chỉ kiêu tử, mười mắy tuổi đã khai sáng thần thoại về tập đoàn của mình, đề vương đứng trên thế đỉnh phong mười mấy năm, được năm tháng lắng đọng nên vẻ sát phạt đứng trên muôn người, chẳng biết tại sao, tối nay ông dường như nhiễm sương gió tháng năm. Thế giới ồn ào xô bồ, duy chỉ ông đứng lặng ở đó, Hạ Tịch Quán không biết mình có phải đã ảo giác hay không, cô loáng thoáng nhìn thấy bên má ông có máy lọn tóc bạc.

Lúc này Hạ Tịch Quán cũng không biết, đêm nay, là lần cuối cô được thấy Lục Tư Tước.

Tiểu Bì Bì kéo Hạ Tịch Quán tới, Lục Hàn Đình cầm tay cô: “Quán Quán, tay em sao lạnh thế?”

Lạnh ư2 Trong lòng Hạ Tịch Quán có một loại dự cảm rất xấu, dự cảm của cô vẫn rất chính xác, cô cảm giác có vài chuyện có vài người, đã lặng yên trôn bên người cô.

Lục Tư Tước đứng trong hành lang, rất nhanh ông liền ho nhẹ một tiếng, nơi cỗ họng có một luồng máu ấm trào lên, ông nhanh chóng xoay người, đi vào.

Đi tới chỗ không người, ông lấy khăn ra ho khan, ho ra rất nhiều máu.

“Tiên sinh.” Diệp quản gia nhanh chóng chạy tới, sắc mặt đại biến nói: “Tiên sinh, hai ngày này ngài ho ra máu càng nghiêm trọng, tôi đi gọi bác sĩ.”

Lục Tư Tước nhẹ nhàng nâng tay, dừng Diệp quản gia lại.

Thân thể ông ông rõ ràng, gọi bác sĩ càng thêm tệ, ông sợ rằng thời gian một tháng cũng chẳng kịp.

Lục Tư Tước đứng trước cửa sổ sát đất, bên ngoài pháo hoa rực rỡ, ông vươn tay, nhìn thời gian như nước chảy.

qua giữa kẽ tay mình.

Ông biết mình đã đi lên chuyên xe cuôi của sinh mạng, đã đến lúc tạm biệt thế gian này.

Đoán chừng là hai ngày này.

Ở trong cuộc sống Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán rời đi.

Tại sao lại khổ sở đến thế?

Tại sao lại luyến tiếc đến thế?

Rõ ràng hạnh phúc đang ở trong tay.

Bắt tri bất giác ông bắt đầu tham luyến thời gian lúc này, luôn muốn thời gian có thể chậm một chút, chậm một chút nữa, nhưng ông, đã đi tới điểm cuối rồi.

Hạ Tịch Quán vẫn là không yên lòng, nên cô lên lầu, thẳng đến thư phòng đi tìm Lục Tư Tước.

Thế nhưng đi tới cửa thư phòng lúc, cô liền nghe được giọng của Diệp quản gia.

“Tiên sinh, đây là thuốc của ngài, gần đây ngài hơi cảm lạnh, mau thừa dịp còn nóng uống thuốc đi ạ!” Diệp quản gia nói.

Rất nhanh giọng Lục Tư Tước liền truyền ra: “Tôi biết rồi.”

Ngoài cửa Hạ Tịch Quán đã đặt tay lên chốt cửa, cô muốn đẩy cửa vào, thế nhưng nghe nói như thề trái tim cô nhanh chóng buông xuống, thì ra ông bị cảm lạnh, cô còn tưởng cơ thể ông bị bệnh gì.

Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.

Trong thư phòng, Diệp quản gia nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa bên ngoài: “Tiên sinh, thiếu phu nhân đã đi rồi.”

Lục Tư Tước gật đầu, vừa rồi ở hành lang trên ông đã nhận thấy được Hạ Tịch Quán phát hiện đầu mối gì, nên ông tìm đến Diệp quản gia diễn một màn kịch cho cô xem.

...