Chương 2345


...

Cố Dạ Cần hiểu rõ, anh ôm vai Diệp Linh: “Được, anh bảo người đi sắp xếp.”

Diệp Linh gật đầu: “Mẹ của Băng Băng là một người mẹ tốt, có vài người… một khi đã vắng mặt trong thời khắc quan trọng nhất trong đời anh, đã định trước sẽ bỏ lỡ trọn đời. Thời khắc này, anh em sao có thể vắng mặt?”

Cố Dạ Cẩn nhanh chóng làm xong chuyện này, Diệp Linh đi tới phòng bệnh, cô dịu dàng xoa tóc Hà Băng: “Băng Băng, em muốn gặp anh chị không?”

Hàng mi nhỏ dài của Hà Băng run lên, cô đã rất lâu không gặp anh rồi.

Với bệnh tình trước mắt, cũng không biết về sau còn có thể gặp lại anh không nữa.

Sinh mạng cô từ từ héo rũ trong bệnh viện lạnh lẽo này, hàng đêm đợi sớm mai tờ mờ đến, cô đơn và nỗi nhớ tựa như thuỷ triều nhắn chìm cô. Có đôi khi cô cũng mơ, khi mở mắt ra anh đã ở bên cạnh cô, cho cô một vòng ôm lớn mạnh mẽ, thê nhưng anh từ đâu đên cuối không đến.

Cô biết, cô biết anh đang thi hành nhiệm vụ, nên cho dù có nhớ anh đến thế nào cô cũng đành khắc chế, không dám tùy hứng, không dám uắt ức.

“Chị Linh, em… có thể chứ ạ?” Hà Băng không xác định hỏi.

“Đương nhiên có thể, Băng Băng, bây giờ chúng ta liền đi gặp anh chị đi!”

Trong xe. Nhóm tập trung lên tại app truyện hola nhé cả nhà!

Hà Băng gập cái gương nhỏ trong tay xuống: “Chị Linh, em đánh một chút má hồng, đẹp không ạ?”

Mặt cô quá tái, cô không muôn đề Diệp Minh thấy dáng vẻ tiều tụy này, nên mới đánh chút má hồng.

Cô sắp gặp Diệp Minh rồi.

Diệp Linh cầm bàn tay nhỏ lạnh ngắt của Hà Băng: “Băng Băng à, em rất đẹp đó!”

Trong mắt Hà Băng lóe ra tia sáng, cười rộ lên rất ngọt.

Rất nhanh đã đến ngục giam, Hà Băng đợi, lúc này bên tai liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân mạnh mẽ có lực, Diệp Minh đã tới.

Hà Băng giật mình, cách cửa kính thủy tinh cô nhanh chóng nhìn vê phía người đàn ông.

Diệp Minh mặc chiếc áo ba lỗ và quần dài đen, một đoạn thời gian không gặp, anh dường như lại đô con hơn một chút, hai cánh tay lộ trong không khí, bả vai rộng lớn, bắp thịt săn chắc, thắt lưng chặt khít, tràn đầy sức mạnh nam tính.

Anh không thay đổi gì, hàng râu trên mặt chỉ dày thêm đôi chút, cặp mắt thâm trầm tựa nước sơn kia xuyên thấu qua cửa kính thủy tỉnh rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, viền mắt Hà Băng nhanh chóng đỏ lên, cô đã lâu không gặp anh rồi, rất nhớ rất nhớ anh.

Diệp Minh ngôi ở đó, cô nhìn ngũ quan quá mức góc cạnh nam tính kia, tuy trên mặt còn râu ria, nhưng vẫn anh tuần phi phàm như trước.

Cô vươn tay cầm điện thoại lên, ánh mắt cười yêu kiều với anh: “Diệp Minh, anh có khỏe không?”

Diệp Minh cầm điện thoại lên, chỉ nghe thấy giọng tinh tế mềm mại của cô gái từ đầu điện thoại kia truyền tới, cô nói — Diệp Minh, anh có khỏe không?

Lúc ở Miêu Cương anh đã nói cô không thể đến, sợ cô gặp nguy hiểm, nhưng ngày hôm qua chỗ Cố Dạ Cần đưa tới tin tức, nói muốn sắp xếp anh và Hà Băng gặp mặt một lần, anh thừa nhận, một khắc kiacổ họng anh ngưa ngứa, động lòng.

Anh cũng đã lâu đã lâu không gặp cô rồi.

Diệp Minh xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn cô gái, cô gái hôm nay mặc chiếc váy thắt eo, bên ngoài là áo cardigan màu trắng, mái tóc đen nhu thuận xõa xuống, lọn tóc bên quai hàm dịch đến sau vành tai trắng như tuyết, lộ ra khuôn mặt nhỏ trong trẻo lạnh lùng của cô.

...