Chương 1974


...

Hai người về tới phòng bệnh, Hạ Tịch Quán mở ra bình giữ ấm, đỗ canh sườn bên trong xuống cái chén nhỏ: “Linh Linh, cậu không để ý vết sẹo trên mặt nữa à?”

Diệp Linh mỉm cười: “Nêu như tớ đê ý thì vết sẹo trên mặt tớ sẽ biến mất sao?”

“Linh Linh, thái độ hôm nay của cậu và cùng hôm qua thực sự là rất khác nhau đó, xem ra Cố Dạ Cần vừa đến liền làm liều thuốc đến trừ bệnh rồi.” Hạ Tịch Quán trêu cô.

Diệp Linh không nói chuyện, cô vẫn chưa nghĩ xong tương lai cùng Cố Dạ Cần.

Hạ Tịch Quán đưa muỗng tới: “Linh Linh, ăn canh sườn trước đi, cái này không có dầu mỡ nhiều đâu.”

Diệp Linh nhận lấy muỗng, cô muốn ăn canh, nhưng cô lại ngửi được mùi dầu mỡ, liên cảm thây buôn nôn.

Diệp Linh nhanh chóng buông muỗng nhỏ, cô cúi đầu, tay đè lấy ngực nôn khan vài tiếng.

“Linh Linh, cậu sao vậy?” Hạ Tịch Quán vỗ vỗ sau lưng Diệp Linh.

Hàng mi Diệp Linh run rấy, cô lúc này nghĩ tới một vấn đề, kỳ kinh của cô hình như… đến trễ…

Cô nghĩ tới rồi một khả năng.

Thế nhưng, không thể.

Không thể.

Diệp Linh nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ trong lòng: “Quán Quán, tớ không sao.”

Như là đê chứng minh, Diệp Linh lại cầm muỗng lên, ép buộc chính mình ăn vài ngụm canh.

Cơn buồn nôn ở ngực lần nữa cuốn tới, Diệp Linh nhanh chóng xuống giường, chạy đến trong phòng tắm liền nôn mửa.

Cô nôn hết canh vừa rồi ăn xong, ngày hôm nay còn chưa ăn cái gì, cô nôn ra toàn mật đắng, nôn đến xây xảm mặt mày.

Sắc mặt Diệp Linh rất yếu ớt, cô đi tới trước đài rửa mặt, mở nước lạnh ra rửa mặt.

“Linh Linh…” Phía sau truyền đến tiếng Hạ Tịch Quán khiệp sợ: “Linh Linh, cậu có phải… mang thai rồi không?”

Có phải mang thai rồi không…

Ban nãy Diệp Linh cũng đã nghĩ đến khả năng này.

Diệp Linh đóng nước, hai tay bấu chặt đài rửa mặt, đốt ngón tay đều bởi vì dùng sức mà mơ hồ trắng bệch, cô lắc đầu: “Không phải, không thể!”

Hạ Tịch Quán đi tới, vươn tay: “Linh Linh, đưa cổ tay cho tớ, tớ xem mạch cho cậu.”

“Không muốn!” Diệp Linh nhanh như chớp rút về tay của mình, còn lui về phía sau mấy bước, cô mê mang nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tớ không có mang thai, bác sĩ nói qua tớ rất khó mang thai nữa mà.”

“Linh Linh, rất khó mang thai cũng không phải là trăm phần trăm không thể mang thai, cậu uống thuốc tớ đưa cho cậu rôi, đúng không?”

Diệp Linh vẫn lắc đầu: “Ừ, tớ uống rồi, nhưng tớ chỉ uống một viên, tớ và Cố Dạ Cẩn… tớ và anh ấy chỉ ngủ một lần…”

Đêm hôm đó là anh ép buộc cô, cũng là đêm hôm đó cô cầm kéo tổn thương anh.

Không nên, tỷ lệ mang thai thật sự quá thấp.

“Linh Linh, ngủ một lần đã có thể mang thai, rất nhiều người ngủ mãi cũng không mang thai được, mà có vài người một lần đã dính rồi, đây là có vận khí mang thai.”

...