...
Bà còn cười với ông, lúc bà cười lên là câu nhân nhất, vừa ngây thơ lại vừa quyền rũ, câu lòng ông ngứa ngáy.
Lệ Quân Mặc cũng không biết tại sao mình lại dán mắt vào yêu nữ này mãi, nhóm danh viện thiên kim không đẹp sao, ông lại bị bà hấp dẫn.
Lệ Quân Mặc vươn bàn tay to, muốn đi bóp mắt cá chân tinh xảo của bà.
Thế nhưng động tác Lâm Thủy Dao nhanh hơn một bước từ tay của lòng bàn tay người đàn ông rút mắt cá chân mình về, hát lọn tóc từ má ra sau tai, bà yêu kiều cười: ‘Lệ tổng, anh muốn làm gì thế?”
“Đùng” một tiếng, Lệ Quân Mặc chống một bàn tay trên vách tường bên cạnh bà, tay còn lại chống trên đài rửa mặt, ngăn thân thể mềm mại trong ngực mình, ông câu môi âm u cười: “Lâm Thủy Dao, xem ra trí nhớ cô không tốt nhỉ, tiền thiếu tôi khi nào trả?”
Tiền?
Lâm Thủy Dao trong nháy mắt như bị nắm huyệt trí mạng, bà chớp hàng mi nhỏ dài nhìn ông, khí tràng lùn đi phân nửa, Tiền, tiền… tiền gì a2”
“Chính là mười tỷ một trăm triệu cô thiếu tôi.”
*..” Lâm Thủy Dao nhanh chóng chau mày: “Đau, lỗ tai tôi đau quá, á, tai tôi không nghe được, tôi không nghe được anh đang nói cái gì, Lệ tổng, anh đang nói cái gì thế, nói to chút!”
Lệ Quân Mặc nhìn dáng vẻ chuyển sang giả ngu của bà trong một giây, tâm tình có chút thay đổi, xem ra ông đã tìm được nhược điểm của bà, bà không có tiền.
Về máy thứ như tiền ấy à, ông có.
Lệ Quân Mặc khẽ hạ mắt, thu tất cả tâm tình ở tại đáy mắt, ông nhàn nhạt câu khóe môi, cười nói: “Lâm Thủy Dao, về khoản nợ mười tỷ một trăm triệu kia chúng ta phải thanh toán thật tốt.”
Còn muốn thanh toán cái gì?
Lâm Thủy Dao ngu ngơ nhìn ông.
“Tôi nhớ luật sư của tôi rất lâu trước đây đã liền phát hàm luật sư với cô, bắt đền mười tỷ một trăm triệu, lúc đó đã có hiệu lực, thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cô cũng không có năng lực hoàn lại, cô cần phải bồi thường cho tôi lãi suất cao ngạch, tôi ính một chút, cộng thêm lãi, cô bây giờ phải trả cho tôi mười tỷ hai trăm triệu.”
Lâm Thủy Dao khiếp sợ há to miệng, cô nhìn người đàn ông này: “Lệ tổng, anh vô căn cứ đòi hơn mười tỷ một trăm triệu, mở miệng là mười tỷ hai trăm triệu, sao ông không đi cướp ngân hàng đi?”
Lệ Quân Mặc nhướng mày kiếm đẹp mắt: “Ngân hàng thứ này, dưới danh nghĩa tôi cũng có, không cần cướp.”
*„„* Đồ tư bản ác độc!
Lâm Thủy Dao đẩy người đàn ông ra, sau đó sửa lại làn váy mình: “Dồ tiền này tôi ẽ nghĩ cách trả lại cho anh, hiện tại tôi muốn đi xoay tiền, làm phiền anh tránh ra!”
Nói xong bà mở rộng cửa rời đi.
Lệ Quân Mặc nhìn thân ảnh của bà, ông chắc chắc bàkhông có tiền, mười tỷ hai trăm triệu, đây đối với cô mà nói chính là một con số trên trời, ông muốn dùng số tiền này buộc bà cúi đầu.
Ai bảo bà vềnh cao cái đuôi hồ ly như vậy, ông phải trị bà thật tốt!
Lệ Quân Mặc chờ bà chủ động tìm tới cửa.
Lâm Thủy Dao ra phòng đấu giá, đến tiệm thuốc mua que thử thai.
Bà lấy điện thoại ra, bám một dãy số.
Rất nhanh đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói non nớt: “Alo, bà ngoại”
Là Tiểu Bì Bì.
Lâm Thủy Dao nắm chặt điện thoại: “Bì Bì, con nói thật nhé, bà ngoại đối với con tốt không? “
“Tết ạ”
“Vậy hiện tại bà ngoại gặp nạn, con có giúp không?”
“Giúp ạ.”
...