...
Hà Băng nhìn Dương Kim Đậu: “Mẹ, con đã nói với mẹ, con không muốn làm giáo sư.”
“Vậy con muốn làm gì? Có phải muốn học theo bố con, bước theo con đường của bố?”
Nghe mẹ đột nhiên cất cao giọng, còn có tràn đầy băng lãnh cùng châm chọc trong đó, Hà Băng cái gì cũng không muốn nói gì, mẹ con các cô căn bản là không nói chuyện được quá nỗi ba câu.
Hà Băng trực tiếp xoay người, vào trường học.
Trong phòng ngủ trường học, Hà Băng tắm một cái sau đó lên giường, cô nằm ở trên giường, nhưng lật qua lật lại, làm sao đều ngủ không được.
Bạn cùng phòng dưới giường dulie thò đầu ra, nhỏ giọng nói: “Băng Băng, cậu không ngủ được à? Con gái buổi tối trằn trọc ngủ không được vậy chỉ có thể có một khả năng, đó chính là cậu động phàm tâm, nhớ tình lang của mình rồi, thành thật khai báo, tình lang kia là ai, tớ muốn xem thử chàng trai nào đã bắt lấy trái tim của Băng Băng mỹ nhân chúng ta.”
Hà Băng có tiếng khó theo đuổi, không riêng gì đám phú nhị đại, ngay cả những nữ sinh cũng đều rất tò mò Hà Băng sẽ thích tuýp đàn ông như thế nào.
Nghe giọng nói hóng chuyện hưng phấn của bạn cùng phòng, Hà Băng nhắm mắt lại: “Tớ không thích ai cả.”
Cut.
Hà Băng lật cả người, cô sờ đến phía dưới gối mình, rất nhanh cô liền mò tới một thứ đồ cưng cứng lành lạnh, đây là thứ ba năm trước đây Tiêu Thành cho cô, ba năm nay cô vẫn mang theo trên người.
Bàn tay mềm mại của Hà Băng vuốt ve từng hoa văn trên mặt ngoài cứng lạnh của súng, thứ này cô đã sờ vô số lần, hoa văn nhỏ bé nhât phía trên cô cũng có thể cầm bút vẽ làu làu ra.
Anh đã kết hôn rồi, còn có con trai.
Hà Băng cảm thấy, ba năm trước đây cô nên giết anh quách cho rồi!
Ngày hôm sau, Đường Ngọc lái xe thể thao đến cổng trường Hà Băng, sau đó gọi điện thoại cho cô.
“Alo.” Giọng nói nhã nhặn thanh lạnh của Hà Băng truyền tới.
Đường Ngọc nắm điện thoại: “Băng Băng, bây giờ em tan học chưa, anh ở trước cổng trường em, đêm nay có thể gặp mặt không, anh mời em ăn cơm tôi.”
Bên kia Hà Băng im lặng hai giây, sau đó nói: “Đường Ngọc, đừng lãng phí thời gian trên người em, cũng đừng để ý mẹ em thích anh bao nhiêu, hai chúng ta không có khả năng.”
Đường Ngọc cứng đờ, kỳ thực thái tử gia gia thế giàu có như anh ta vô cùng được hoan nghênh, con gái thích anh ta nhiều không đếm xuẻ, thế nhưng Hà Băng lại là một ngoại lệ.
Cô vô tình cự tuyệt anh, không để cho anh ta một tia hi vọng cùng cơ hội.
“Băng Băng…” Đường Ngọc còn muốn nói tiếp.
Thế nhưng “tút tút”, bên kia đã truyền đến âm thanh bận, Hà Băng cúp điện thoại rồi.
Đường Ngọc đều có thể tưởng tượng dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm của cô, anh dám khẳng định, nếu như không phải ngại vì giao tình của hai nhà Đường Dương, cô đã lười nói chuyện với anh.
Ba năm nay người theo đuổi cô nhiều như cá ngoài đại dương, thế nhưng đều chết yêu khi chưa kịp chạm bờ. .
||||| Truyện đề cử: Vì Anh Yêu Em |||||
Tâm tình Đường Ngọc không tốt lắm, cho nên trực tiếp lái xe đến quán bar, uống rượu giải sầu.
Đường Ngọc lấy điện thoại ra, lại bám một số điện thoại.
...