...
Hà Băng bị đau, thân thể nhỏ mềm giống như rắn nước trốn khỏi ngực anh, xỏ dép vào, cô đi tới trước bàn trang điểm, mở son ra.
Cô tô son, sau đó bặm môi, màu đỏ thuần này vô cùng cao cấp, cô dùng ngón tay chỉnh lại một ít, lại tô thêm một lớp, đánh lòng môi kiểu thanh thuần không mát kiều diễ.
Cô ngước mắt, nhìn thoáng qua mình trong gương, vành môi của cô xinh đẹp như hoa sen, cho nên bình thường cô không cần phải tô son.
Hiện tại tô son lên, càng tôn lên nước da trắng ngần của cô, dung nhan khuynh thành.
Cô xoay người, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh: “Đẹp không?”
Diệp Minh nhắc chân dài đi tới trước mặt cô, sau đó vươn hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên.
Đôi môi đỏ mềm nở rộ dưới đầu lưỡi của anh, ngọt cực kỳ.
Ưml Hà Băng nhanh chóng đỡ lên lồng ngực anh đẩy anh ra: “Anh đừng hôn, em vừa tô son xong mà.”
“Ông đây mua son về chính là để ăn.”
Anh muôn hôn cô, Hà Băng tránh một cái: “Em muốn hỏi, vì sao anh tặng em son thế?”
Nhiều thứ để tặng như vậy, anh lại tặng Sơn.
“Lúc đầu muốn mua thứ khác, nhưng trong túi ông đây không có tiền.”
Lúc này anh không phải nên nói lời ngon ngọt hay lãng mạn gì ư?
Diệp Minh đúng là không theo kịch bản bình thường mà.
Được rồi, anh cũng không phải là kiểu bá đạo tổng tài.
Lúc Diệp Minh hôn đến, Hà Băng không tránh, để anh đuổi kịp, cô bỏ tay nhỏ bé vào trong túi quần anh, trong túi quần anh chỉ còn dư lại một xu.
Cô nắm thật đồng xu ấy trong lòng bàn tay, đột nhiên trong lòng thấy đau.
Diệp Minh của cô chớ nên sống thành như vậy.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng mắng khẽ: “Sờ trong quần anh đủ chưa?”
Hà Băng đỏ mặt, theo phản xạ có điều kiện rụt tay về.
Lúc này trời đất quay cuồng, Diệp Minh ôm ngang cô lên, bước mạnh lên trước trực tiếp ném cô vào trên ghế sa lon phòng khách.
Hà Băng muốn đứng dậy, thế nhưng một giây kế tiếp bóng đen trên người cũng đè xuống, vẻ mùi hương nam tính sạch sẻ ngào ngạt của người đàn ông nhanh chóng tràn ngập toàn bộ cảm quan cô.
Hai người hôn nhau.
Bởi vì Hà Băng vẫn luôn cầm thỏi son kia, cho nên khi người đàn ông bắt đầu cởi quần áo của cô, son môi trực tiếp rơi trên thảm.
“Miệng của ta hồng!”
Cô cúi người nhìn, son đã vỡ thành hai nửa trên thảm.
Hà Băng đau lòng, trời ạ, thỏi son 3.
tệ của côi Cô vươn tay nhặt.
Thế nhưng một giây kế tiếp khuôn mặt nhỏ của cô bị người đàn ông xoay lại: “Kêu la cái gì, rơi thì rơi thôi.”
“Nhưng…”
“Đừng nói chuyện!” Anh khàn giọng cắt đứt cô: “Nói cho anh biết, anh muốn em tận miệng nói cho anh biết, em và Triệu Lôi là kết hôn giả, đúng không?”
Anh cuối cùng vẫn hỏi, còn rất gấp gáp.
Hà Băng nhướng mày: “Đúng, em và Triệu Lôi là kêt hôn giả, em nói rôi, đời này em sẽ không gả cho người khác, ngoại trừ…”
...