...
Hai mắt Diệp Linh đều khóc sưng lên, ngược lại càng có vài phân lê hoa đái vũ: “Chân tôi tê quá.”
Cố Dạ Cẩn vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, ra khỏi bệnh viện.
“Tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại chỗ này với anh tôi!” Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa.
Cố Dạ Cần câu môi nở nụ cười, song cười rất nguy hiểm: “Cố thái thái, em đến tột cùng có tính tự giác đã thành vợ ngưởi ta hay không, chỉ mới cưới hai ngày mà em để chồng em một mình?”
“Tôi ở với anh tôi!”
“Vậy ai ở với anh? Cố thái thái, em bây giờ là của anhl”
“Anh trai của tôi…”
“Em nói thêm câu anh tôi anh tôi nữa, có tin rút hết ống tiêm trên người anh ấy vứt xuống trên đường không?”
“.,.” Diệp Linh hít một hơi lạnh, khiếp Sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh… anh quả thực không phải là người!
Có Dạ Cần nhét cô vào chỗ cạnh tài xế con Maybach, thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe đi.
Ngày hôm nay Diệp Linh vừa vui vừa buồn, có chút mệt mỏi, hơn nữa hiện tại gặp lại anh trai, cô cũng không dám đắc tội Cố Dạ Cần.
Song rất nhanh cô liền phát hiện con đường này không phải đường vê nhà, cô quay đầu hỏi: “Anh dẫn tôi đi đâu?”
“Đến bệnh viện khách, mẹ anh muốn gặp em.”
Mẹ anh?
Ôn Lam?
Gương mặt tinh xảo của Diệp Linh đều lạnh xuống: “Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.”
“Ah.” Diệp Linh ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói nữa.
Trong bệnh viện.
On Lam năm trên giường bệnh, sắc mặt của bà ta tái nhợt như một trang giấy, hận ý và thế giới mà cô tin tưởng bao năm này bỗng chốc ầm ầm đồ sụp cả người bà ta cũng hỏng rồi, nhìn như đã già hơn hai mươi tui.
Tay Diệp Linh vẫn được Cố Dạ Cẩn nắm trong lòng bàn tay, cô ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, phối hợp diễn xuất để Ôn Lam nhìn.
Ôn Lam nhìn một chút con trai của mình, rồi nhìn về phía Diệp Linh: “Các con đã kết hôn rồi, mẹ đây không có gì để nói, song mẹ có một yêu cầu, mẹ nghĩ muốn ôm cháu!”
Kỳ thực Diệp Linh hiểu rõ Ôn Lam, Ôn Lam là một người phụ nữ vừa đáng trách vừa đáng thương, chân tướng vạch trần, bà ta có lẽ sẽ mệt mỏi mệt mỏi, nhưng tuyệt sẽ không học được nhân từ.
Cho nên khi Ôn Lam nói chấp nhận được cuộc hôn nhân của cô và Cố Dạ Cần, Diệp Linh đang đợi bà ta nói tiếp, quả nhiên Ôn Lam không để cô thất vọng, Ôn Lam nói ¬– bà ta muốn ôm cháu trai.
Anh.
Cố Dạ Cẩn không có tâm tình gì lớn, anh nhàn nhạt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con không thích con nít, con và Linh Linh không định có con.”
Ôn Lam dùng sức vỗ vỗ bắp đùi của mình, tâm tình lại bắt đầu kích động: “Không được, tuyệt đối không được, A Cần, con tại sao có thể đoạn hậu được chứ?”
...