...
Cái gì?
Đường Vượng cứng đò, trong khoảng thời gian ngăn quên mất phản ứng, kê hoạch của bọn họ hoàn mỹ không có khe hở, cô làm sao mà biệt được?
“Làm sao cô biết, người nào nói cho ngươi biết?” Đường Vượng hốt hoảng hỏi.
Lâm Bát Nhiễm câu môi một cái: “Vừa rôi tôi còn chỉ là hoài nghị, tôi nghĩ lại, tối hôm qua tôi uông một ly sữa, nhất định là có người động tay chân với sữa của tôi, mà người này tôi chỉ có thể nghĩ đến Đường Phương.”
“Vừa rồi Đường Phương diễn một vỡ tuồng nói ra những câu đâm trúng điểm yếu, diễn không tệ, thế nhưng dấu vết vẫn vụng về, vô cùng nghiêm trọng, nhưng tôi không có chứng cứ, cũng chỉ là nghi ngờ, mãi đến vừa rồi, nhìn thái độ hiện tại của anh tôi đã chắc chắn, các anh và Đường Phương là một phel”
Đường Vượng giận tím mặt, thì ra hăn bị bầy, đâu thê như vậy được!
“Lão đại, cô ta đã biết rồi, vậy hôm nay nhất định không thể để lại người sống, bằng không vỗ cùng hậu hoạn.”
Đường Vượng thèm thuồng nhìn mặt Lâm Bất Nhiễm: “Dù sao cũng sẽ chết, vậy trước khi chết phục vụ các anh em đi! Nhà thiết kế thời trang trứ danh, còn là phu nhân công ty lớn, tư vị nhất định rât tốt ha ha ha.”
Đám người thèm thuồng vây quanh Lâm Bất Nhiễm, hận không thê lập tức nhào tới.
Lâm Bắt Nhiễm chuyên động dây thừng, dây thừng trên tay cô đã dẫn ra.
Lúc này Đường Vượng đã không thể chờ đợi, hắn cởi dây quần: “Chúng mày chờ một lát, để tao lên trước.”
“Ok lão đại.”
Ăm.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nó, hóa ra là cửa nhà xưởng bị đạp ra.
Đường Vượng đang cao hứng, thiếu chút nữa sợ đến mềm nhữn: *Mẹ kiếp làai!” +» Đường Vượng quay đầu, chỉ thấy cửa nhà xưởng đã bị nứt toác ra, bên ngoài bụi đât tung bay, một đôi giày đen đạp vào, sau đó là áo khóac đen, cuồi cùng xông vào tầm mắt là một khuôn mặt tuần mỹ cuồng dã, Trương Hàn tới.
Lâm Bắt Nhiễm nhìn Trương Hàn chốc lát sọ sệt, hắn làm sao lại tới, hắn không phải đã nói hai ngày nữa mới về sao?
Đường Vượng nhìn vị khách không mời mà đột nhiên xông vào măng: “Con mẹ nó mày là ai, có phải mày không muôn sông nữa đúng không?”
Ánh mắt Trương Hàn rơi vào trên người Lâm Bất Nhiễm, cũng không liêc đên Đường Vượng, hãn như cười như không nói: “Chỉ mới mây ngày không gặp, sao em lại làm bản thân thảm như vậy, thật là vô dụng.”
Lâm Bật Nhiễm cạn lời, cho nên hăn chạy tới chính là nói với cô câu nói này sao, cho dù muốn nhục nhã cô, cũng phải tìm thời cơ tốt chứ!
Trương Hàn đã đến trước mặt Lâm Bất Nhiễm, hắn từ trên cao nhìn cô: “Đã sớm bảo em ly hôn, giờ thì hay rôi, bị chồng mình và bồ nhí hại thành như vậy, tôi thực sự là coi thường em.”
Lâm Bất Nhiễm cuộn tròn ngón tay: “Trương Hàn, anh tới chính là măng tôi sao, chuyện của tôi không cân anh quan tâm!”
“Ha, em cũng chỉ dám hung dữ trước mặt tôi.” Trương Hàn cười khẩy nói.
Lâm Bắt Nhiễm: “…”
...