...
“Anh Siêu, đừng đánh!” Lý Kỳ rât nhanh chạy lên trước, ngăn cản Chu Siêu.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, lúc này bên ngoài có người đi vào rồi, Hạ Tịch Quán và Diệp Linh tới.
Diệp Linh vặn lông mi: “Anh, các anh ở chỗ này náo cái gì thế?”
“Chị Linh Linh, vị tiểu thư Lý Kỳ này nói cô ta với anh chị phát sinh quan hệ rồi, khăng khăp muốn trở thành chị dâu chị.” Tiếng nói thanh lệ dễ nghe của Hà Băng vang lên.
Lý Kỳ ngắng đầu, ở cạnh cửa thấy được Hà Băng, vừa rồi hiện trường hỗn loạn tưng bừng, thế nhưng Hà Băng không tham dự, cô trong trẻo nhưng lạnh lùng ung dung đứng ở nơi đó, đôi mắt sáng lóe ra ánh sáng cơ trí sắc bén, dường như nắm trong tay tất cả.
Lý Kỳ biết vậy không ổn, cô ta cảm giác mình đã rơi vào một cái bẫy.
Lúc này Diệp Linh cả kinh nói: “Cái gì?
Anh, anh phát sinh quan hệ với Lý Kỳ rồi, đây không phải là thật, em không tin Diệp Linh rất tin tưởng nhân phẩm anh mình, cho nên cô tuyệt đối không tin anh đã phát sinh quan hệ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ muốn nói chuyện, thế nhưng Chu Siêu đã kích động tiến lên một bước: “Đây là thật, lời này là Kỳ Kỳ tận mồm nói, loại chuyện như vậy chẳng lẽ còn có thể giả à?”
“Đúng vậy chị Linh Linh, còn có bình thuốc tránh thai rơi từ trên người Lý Kỳ xuống nữa.” Hà Băng bắt thình lình bỏ thêm một câu.
Lý Kỳ đã biết không xong, chuyện bây giờ đã bị chọc thủng, hết thảy đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô ta nữa, tất cả mọi người đều tới, giống như nghi thức khai mạc của một vở kịch.
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Hà Băng, lập tức liền thấy đôi mắt sáng thông tuệ của ccô gái, hai người đều là người thông minh, Hạ Tịch Quán một giây đã hiểu.
Hạ Tịch Quán tiến lên hai bước, cầm cổ tay Lý Kỳ, bắt mạch cô ta.
“Cô làm cái gì? Buông ral” Lý Kỳ biết Hạ Tịch Quán là thần y, nên cô ta hốt hoảng rút cổ tay mình về.
Thế nhưng không còn kịp rồi, Hạ Tịch Quán câu môi cười: “Lý Kỳ, cô vẫn còn trong trắng!”
Lý Kỳ, cô vẫn còn trong trắng!
Những lời này giông như thả đá vào giếng sâu phẳng lặng, toàn trường đều nỗ tung, Diệp Minh và Chu Siêu đều vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Lý Kỳ.
Diệp Minh cũng không thể tin được, anh vẫn cho là mình và Lý Kỳ đã ngủ với nhau, nhưng bây giờ biết được Lý Kỳ vẫn còn trong trắng, vậy anh căn bản không chạm qua Lý Kỳ!
Không đúng, vậy người phụ nữ tối hôm đó là ai2 Diệp Minh giữa lúc sắm nỗ bên tai nghĩ tới một người, Hà Băng!
Anh nhìn về phía Hà Băng.
Chỉ thấy Hà Băng bình tĩnh đứng ở cạnh cửa, đôi mắt sáng ây cũng nhìn lại, còn dí dỏm nháy mắt về hướng anh, ý kia là — không sai, là em đó.
Ha.
Ha ha.
Ha ha ha.
Diệp Minh ở trong lòng cười to, anh thực sự là hồ đồ, anh thực sự quá hồ đồ, thì ra đêm hôm đó không phải là mơ, là Hà Băng, là Hà Băng của anhI Lý Kỳ là giả mạo!
Hai bàn tay xuôi ở bên người Diệp Minh đột nhiên siết thành quyền, cặp mắt sâu thảm kia đã đánh tới hướng Lý Kỳ, cô ta lại dám giả mạo Hà Băng lừa dối anh, anh thật sự muôn để cô ta biên mắt khỏi thế giới này!
...