...
Đây là đường ra duy nhất của Hằng Thiên Đại Lục.
Lăng Hàn chuẩn bị sửa tu công pháp, không phải lấy được từ Hải tộc, mà đến từ Ngũ Tông.
Dù sao công pháp Hải tộc chỉ thích hợp Hải tộc, nhưng sau khi diệt Ngũ Tông, Mã Đa Bảo cực kỳ hào phóng để Lăng Hàn tiến vào bên trong chọn công pháp, Lăng Hàn liền chọn một môn Cực Dương thuật, cái này đồng dạng không phải thích hợp hắn nhất, nhưng dù sao cũng hơn những công pháp khác.
Then chốt là, Lăng Hàn chỉ cần bước vào Phá Hư Cảnh mà thôi, chờ tiến vào Thần giới, tự nhiên có công pháp Thần giới cho hắn tu luyện.
Bởi vậy, tốc độ tu luyện Phá Hư Cảnh chậm một chút cũng không sao.
Ngũ Tông vẫn chạy thoát một ít người, nhưng hiện tại bọn hắn như chim sợ cành cong, chuột chạy qua đường, nào dám lộ đầu ra? Ba tháng trôi qua, hết thảy đều cực kỳ bình tĩnh, mà Lăng Hàn tu vi cũng ở đây tăng vọt, đã là bước vào Thiên Nhân tầng ba, thể thuật đồng dạng tiến bộ rõ ràng.
Nhưng Lăng Hàn tin tưởng, nếu như bọn người Tiêu Diệu Nhan xuất hiện, vậy mục tiêu chính là hắn!
Bọn họ ăn gan báo cũng không dám đi tìm Mã Đa Bảo, người ta chính là sát trận đệ nhất thiên hạ, tuyệt đối là một đi không trở lại, chỉ có thể giao cho Thần linh chân chính giải quyết. Bọn họ đã thông qua cách đặc thù tiến hành câu thông với Thần Giới Ngũ Tông, đăng báo sự tình Thần chu, tin tưởng Thần giới nhất định sẽ có người đến.
Cô gái kia mạnh đến nỗi vượt qua lẽ thường, ở Thần giới tất nhiên cũng là đại năng vô thượng, như vậy nàng chết cũng thủ hộ bảo vật sẽ cao quý cỡ nào?
Vì lẽ đó, Lăng Hàn cho là mình và Hổ Nữu sắp trở thành mục tiêu công kích chủ yếu của Ngũ Tông, mặt khác, Thiên Thi Tông phỏng chừng cũng sẽ rục rà rục rịch, hiện tại sở dĩ vẫn không có động thủ, là bọn họ không biết Mã Đa Bảo có cố ý lấy Lăng Hàn làm mồi nhử, dẫn bọn họ hiện thân hay không.
Một tháng trôi qua, nên đến rốt cục đến rồi.
Tiêu Diệu Nhan, Quan Dương xuất hiện, một chiêu kiếm đảo qua, Đồ Đằng hình thành lồng phòng ngự lập tức đổ nát, hai người này hung hăng đi vào, đều đằng đằng sát khí.
- Lăng Hàn, vẫn chưa xuất hiện!
Bọn họ dồn dập quát lên.
- Nếu không ra, chúng ta liền tàn sát hết toàn bộ Hoàng Đô của người, sau đó mỗi ngày lại giết một thành! Ngươi có thể trơ mắt nhìn nhiều người bởi vì ngươi mà chết như vậy sao?
- Không thể!
Lăng Hàn đạp không mà ra, đối mặt hai người Tiêu Diệu Nhan, nhưng trên mặt mang theo nụ cười tự tin.
- Ta đến rồi, có điều, kết cục sẽ không như các ngươi tưởng tượng, mà là ta bắt bọn ngươi!
- Ha ha ha ha!
Tiêu Diệu Nhan và Quan Dương đều cười to, bọn họ đã biết rõ vị trí của Mã Đa Bảo, nếu như đối phương muốn tiếp viện tới, ít nhất cũng phải ba ngày.
Ba ngày còn chưa đủ bọn họ giết một Thiên Nhân Cảnh tới mấy trăm lần?
Bởi vậy, bọn họ cũng không vội động thủ, đương nhiên cũng sẽ không cố ý lãng phí thời gian.
- Ngươi tự tin như vậy?
Tiêu Diệu Nhan lạnh lùng nói, toả ra lửa giận.
Đường đường thiên kiêu Thần giới, đến Hạ giới lại thành chuột chạy qua đường, đông trốn tây nấp, để nàng làm sao nuốt được cơn giận này? Hiện tại, nàng phải trút ác khí lên người Lăng Hàn, nếu không phải đối phương nhúng một tay, Tử Nguyệt Hoàng Triều đã thua cá cược, trong trăm năm không thể ra tay.
Mà có trăm năm này, Thần giới Ngũ Tông đã thiết lập tốt đường nối cho Thần linh hạ giới, vậy thì sát trận đệ nhất thiên hạ thì đã làm sao, giết không được cũng có thể nhốt lại, trục xuất, để hắn trơ mắt nhìn sinh linh trong thế giới này bị luyện hóa thành đan.
Vì lẽ đó, nàng hận Lăng Hàn, thậm chí vượt qua Mã Đa Bảo.
Lăng Hàn không đáp, chỉ nhìn về phía xa nói:
- Tu La Ma Đế, nếu đến rồi, hà tất đông trốn tây nấp?
- Ồ, ngươi một Thiên Nhân Cảnh nho nhỏ, là làm sao phát hiện ra bản tọa?
Thân hình của Tu La Ma Đế hiện ra ở phía xa, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Ngươi một thân tà vị, ở ngoài trăm dặm ta cũng có thể nghe được, tìm ra ngươi có gì khó?
Đây đương nhiên là chém gió, trên thực tế là bởi vì hắn nắm giữ quốc thế, chỉ cần đồng ý, mọi cử động của quốc gia có thể thông qua Đồ Đằng trên mỗi thành thị tiến hành giám sát.
Chỉ là nhân lực có hạn, hắn cũng không thể phân tâm như vậy, tẻ nhạt đến đi thăm dò xem việc riêng tư của những người khác. Nhưng Hoàng Đô có thân nhân bằng hữu của hắn, hắn tự nhiên phải nhét vào trong lòng bàn tay của mình.
- Hừ, chỉ là một Thiên Nhân Cảnh, kém bọn ta không biết bao nhiêu, ta ngược lại thật muốn nghe một chút, ngươi có cái gì có thể chạy thoát?
Tiêu Diệu Nhan cười lạnh.
Nàng cực kỳ hận Lăng Hàn.
- Tiểu tử, ngoại hình của nữ nhân này không tệ, bắt tới làm thị nữ cho Thỏ Gia!
Con thỏ ở phía dưới kêu lên, hèn hạ không thôi.
Tiêu Diệu Nhan giận tím mặt, nhưng nhìn lướt qua con thỏ, không khỏi nói:
- Hậu nhân của Tông Thanh Y?
- Tông Thanh Y cái gì, phải gọi lão tổ tông!
Con thỏ lập tức quát lên.
Khuôn mặt của Tiêu Diệu Nhan co giật, nhưng không phản bác. Tông Thanh Y ở Thần giới cũng là tồn tại cực kỳ ghê gớm, bởi vậy Ngũ Tông mới sẽ mở ra một con đường, không có ra tay với đời sau của hắn, bằng không con thỏ nhất mạch đã sớm tuyệt diệt.
Nàng bỏ mặc, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hàn nói:
- Tuy thể phách trân kim cấp mười mạnh mẽ, nhưng chỉ cần lọt vào trong tay ta, có thừa biện pháp luyện hóa ngươi!
- Nói đến trẫm cũng có chút sợ sệt.
Lăng Hàn cười ha ha.
- Các ngươi tàn hại sinh linh Hạ giới, phát điên đến luyện một giới thành đan dược, hôm nay liền chém thủ cấp của các ngươi, để an ủi các đời tiên dân.
- Tiểu tử, không nên a, lưu nữ nhân này lại làm thị nữ cho Thỏ Gia, nam có thể làm thú cưỡi cho Thỏ Gia, tốt nhất hai cái đều lưu lại!
Con thỏ lại chen lời nói.
Tiêu Diệu Nhan tự nhiên không nhìn con thỏ, nói:
- Các ngươi hái linh dược, giết yêu thú, lẽ nào không phát điên?
- Ha ha ha ha!
Lăng Hàn cười gằn.
- Lại so sánh đồng loại với yêu thú, ta xem ngươi cũng lãnh huyết đến cực hạn a!
- Đồng loại?
Quan Dương lấy ánh mắt xem thường đảo qua toàn bộ Hoàng Đô, sau đó hỏi ngược lại.
- Các ngươi cũng xứng?
Vậy thì không có gì để nói!
- Đến đây đi, ngày hôm nay ba người các ngươi đừng nghĩ chạy đi một cái, khỏi gây hậu hoạn a!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, Tiêu Diệu Nhan và Quan Dương nắm giữ sức chiến đấu Phá Hư mười tám tinh, uy hiếp không thể nghi ngờ là lớn nhất, hiện tại giải quyết bọn họ, vậy những người còn lại đều không đáng lo lắng, Bát Vương đủ để xử lý.
---------------
...