...
- Không cần khẩn trương, ta không có nói không tiến vào.
Lăng Hàn cười nói, hắn lại muốn nhìn, cái này là đầm rồng hang hổ như thế nào.
Đường Viễn lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng nói:
- Cảm ơn Long ca, cám ơn Long ca.
Cái tâm tình này thay đổi rất nhanh, để cho hắn ngay cả ca cũng kêu lên.
Hai gã thủ vệ đều nghẹn ngào, người này cũng quá ngưu bức đi à nha, ngay cả Đường Viễn cũng phải gọi ca?
Rốt cuộc là ai?
Đường Viễn không dám chọc giận Lăng Hàn, cũng quyết định cúi đầu với Lục Ly, thế nhưng không có nghĩa là tùy tiện a miêu a cẩu gì cũng có thể khi dễ hắn.
Hắn đẩy tay, bành bành, hai gã thủ vệ liền bị hắn đánh bay ra ngoài.
- Chúng ta đi!
Hắn khôi phục vài phần uy phong của nhị thế tổ.
Chỉ là hắn một thân váy hoa, làm như vậy chỉ là vô cùng khôi hài mà thôi.
Lăng Hàn hai tay bắt chéo sau lưng, ung dung rảnh rỗi, hắn rất ngạc nhiên, vì sao Đường Viễn lại đột nhiên kinh sợ, hơn nữa kinh sợ đến tình trạng mặc váy hoa tới nịnh nọt đối phương.
Có ý tứ.
Bọn hắn đi vào, rất nhanh đã có người chạy ra đón chào, ngược lại không có châm chọc Đường Viễn, mà ở phía trước dẫn đường.
Một đường đi tới, bọn hắn đến hoa viên, chỉ thấy ở đây đang cử hành một yến hội long trọng, khách rất đông.
- Đường Viễn công tử đến!
Người dẫn đường đột nhiên dừng lại, sau đó lên tiếng kêu to.
Cái rống này vang lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người tới, sau đó liền thấy có người phun cơm, rượu, đồ ăn, có ít người khá tốt, phun lên không trung, có chút lại trực tiếp phun đến trên quần áo người khác.
Tiếng cười vang rền, vô cùng sung sướng.
Đường Viễn hận không thể ở trên mặt đất có cái động để cho hắn chui vào, hắn tự nhiên biết rõ những người này đều là giễu cợt mình, đây là sỉ nhục mà nhị thế tổ như hắn chưa từng chịu qua, để cho hắn lập tức muốn quay người rời đi.
Thế nhưng hắn không ngốc, phụ thân cố ý viết một chỉ lệnh cho hắn, cái này là tín hiệu vô cùng nghiêm trọng, nếu hắn dám phát tính tình, đoán chừng sẽ bị Đường Minh Bá đánh phế, sau đó vẫn phải trở lại nịnh nọt Lục Ly.
Cho nên, nhất định phải chịu sỉ nhục này, vậy làm gì còn phải bị đánh một trận chứ?
Triệu Song cũng ở đây, hắn ngược lại là được mời đến, chứng kiến dáng vẻ ấy của Đường Viễn, tự nhiên khiếp sợ đến tột đỉnh.
Trước có Dương Tiếu Linh, lại là Đường Viễn, Lục Ly quả thực chính là tồn tại giống như Thanh Quỷ Tiên Vương, không người có thể nghịch.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười to, hắn xuất hiện, như chúng tinh củng nguyệt, bên người toàn bộ là nhị thế tổ của Quỷ Vương đô, cả đám đều lấy hắn cầm đầu. Dương Tiếu Linh cũng là tiêu điểm, nàng xinh đẹp như hoa, vũ mị tận xương, vẫn là đại tỷ trong nhị thế tổ, nhưng bây giờ y như chim non nép vào người, vô cùng nhu thuận.
Giờ khắc này, Lục Ly quả thực chính là đứng ở nhân sinh đỉnh phong, lại phong quang bất quá rồi.
- Đường Viễn, bản thiếu nói ngươi sẽ đến, đúng hay không?
Hắn nói.
Đường Viễn cắn răng, vái chào:
- Lục thiếu nói đúng, là tiểu đệ lúc trước một mực mắt bị mù, vậy mà đối phó với Lục thiếu, tiểu đệ nên đánh!
Hắn liên tục đánh mặt mình, dùng sức còn rất lớn.
Lục Ly cười ha ha, đợi đến lúc Đường Viễn đánh mười mấy tát, hắn mới thản nhiên nói:
- Được rồi, bản thiếu gia liền thu ngươi làm tiểu đệ, về sau có chút ánh mắt là được.
Dù sao, Đường Minh Bá cũng là Tiên Vương tầng chín, trong tay hắn có đồ vật Đường Minh Bá muốn, nhưng cũng không có khả năng quá mức khinh người.
Hiện tại hắn lợi nhuận đủ mặt mũi, cũng có thể thấy tốt thì lấy rồi.
Đường Viễn nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng sợ Lục Ly cho hắn càng nhiều khó chịu nữa, như bây giờ, tuy hắn rất mất mặt, nhưng vẫn còn có thể trong phạm vi tiếp nhận, hắn vội vàng cười nói:
- Cảm ơn Lục thiếu, về sau tiểu đệ nhất định lấy Lục thiếu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Lục thiếu nói làm gì, tiểu đệ liền làm cái đó.
Lời nói này nói đến Lục Ly rất hài lòng, hắn nhẹ gật đầu, vẻ mặt tươi cười.
Đường Viễn nhìn lại Lăng Hàn, ngữ khí mãnh liệt:
- Còn không mau quỳ xuống, bái kiến Lục thiếu!
Hắn tự nhiên là cố ý, hắn biết Lăng Hàn chắc chắn sẽ không nghe theo, vậy hắn thừa cơ đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Hàn, mà hiện tại Lục Ly hổ cao khí dương, nhất định sẽ tạo áp lực để cho Lăng Hàn khuất phục, đến lúc đó hai người sẽ trực tiếp trở mặt.
Kết quả tốt nhất, tự nhiên là Lăng Hàn tiêu diệt Lục Ly, sau đó lại bị Tiên Vương tầng chín trấn giết, cái này quá hoàn mỹ.
Lăng Hàn cười mỉm nhìn Đường Viễn nói:
- Ngươi đây là muốn chết sao?
Hắn không thèm để ý Đường Viễn cùng Lục Ly đấu tranh, nhưng không nên cuốn hắn vào, hắn sẽ không để ý đại náo một hồi, sau đó rời đi.
Tiên Vương mộ địa to lớn, rất nhiều thế lực thuộc về quan hệ đối địch, chẳng lẽ cường giả Quỷ Vương đô còn dám chạy tới những địa phương kia ra tay sao?
- Lý Long, nể tình thực lực của ngươi không tệ, bản thiếu đối với ngươi rất dễ dàng tha thứ, nhưng bây giờ là ở trước mặt Lục thiếu, há có địa phương ngươi càn rỡ?
Đường Viễn nói, Lăng Hàn phản ứng tự nhiên ở trong dự liệu của hắn.
- Bản thiếu không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nơi này chính là phủ đệ của Lục thiếu, chẳng lẽ ngươi còn muốn lật trời?
- Không muốn tự lầm!
Nghe Đường Viễn nói như vậy, nhị thế tổ khác cũng nhao nhao mở miệng, muốn Lăng Hàn bái kiến Lục Ly.
- Cho rằng mình là Huyết Chiến Vương liền rất giỏi?
- Ngu ngốc, Huyết Chiến Vương chỉ có thể đánh nhau một chút mà thôi, còn không phải một con chó?
- Chó, phải có thái độ của chó!
- Chỉ là Tiên Vương tầng ba mà thôi.
Bọn hắn nhận thức Lăng Hàn còn dừng lại ở lúc trước, không biết Lăng Hàn đã trở thành Tiên Vương tầng bốn, bởi vì Lăng Hàn cùng Thi Uyên chiến đấu căn bản không cần toàn lực ứng phó, tùy ý ra tay liền giết chết.
Những người này cố nhiên là thúc ngựa, nhưng để cho Lục Ly có chút xuống đài không được, hiện tại Đường Viễn đã là tiểu đệ của hắn, cũng không quản thúc được Lăng Hàn, hơn nữa nơi đây lại là địa bàn của hắn, há có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn làm càn?
Cho nên, hắn phải trấn áp Lăng Hàn.
Chính hắn đương nhiên không dám, chẳng qua là Tiên Vương tầng hai, hơn nữa miễn cưỡng mới đạt tới Vương giả, đâu thể nào là đối thủ của Lăng Hàn?
- A Viên!
Lục Ly nhìn lại bên cạnh.
A Viên lập tức đi ra, lúc trước hắn vẫn đứng đó, lại phảng phất như sáp nhập vào trong không khí, căn bản không có người phát hiện sự hiện hữu của hắn, nhưng khẽ động, rõ ràng chỉ đơn giản đi ra mà thôi, hắn lại như kiếm ra vỏ, tản mát hàn ý đoạt người.
...