...
Lăng Kiến Tuyết nhất thời nhướng mày, Đồ Tam tiểu thư này gọi là Đồ Hồng Anh, chính là tôn nữ của vị Cửu Hoa Tiên Vương kia, không biết làm sao liền đối với hắn nhất kiến chung tình, còn oanh oanh liệt liệt nói không phải hắn không lấy chồng.
Việc này đã kinh động Cửu Hoa Tiên Vương, thậm chí giam giữ Lăng Kiến Tuyết, để hắn khuất phục, kết quả mười ngàn năm sau, Lăng Kiến Tuyết vẫn quyết chí thề không thay đổi, để Cửu Hoa Tiên Vương bất đắc dĩ thả người.
Dù sao cũng là đệ tử trong tông, lại không có tội gì a?
Bởi vì chuyện này, Cửu Hoa Tiên Vương ngược lại càng coi trọng Lăng Kiến Tuyết, cảm thấy người trẻ tuổi này trung với bản tâm, không khuất phục ngoại lực, là một nhân tài có thể bồi dưỡng, cổ vũ Đồ Hồng Anh tiếp tục theo đuổi Lăng Kiến Tuyết.
- Phải a, Đồ Tam tiểu thư có cái gì không tốt, tại sao sư đệ ngươi không cho nàng cơ hội?
Trần Sương Sương rất có ý nghĩ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, phụ hoạ.
Lần này Lăng Kiến Tuyết liền thật muốn thổ huyết, đối mặt một cái đầu gỗ như thế, bảo bảo trong lòng khổ, bảo bảo không nói.
Hắn không nói, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không ngồi xem, hắn vỗ vỗ vai của Vương Lương Xuân nói:
- Vương sư huynh đúng không, đến, mang ta du lãm một hồi.
Dứt lời, kéo mạnh lấy Vương Lương Xuân liền đi.
Vương Lương Xuân không khỏi ngơ ngác, hắn chính là Tứ Trảm đỉnh cao, thậm chí tìm thấy một góc của Dương Hồn, chỉ cần Dương Hồn Hải mở ra, hắn liền có niềm tin tuyệt đối đột phá. Nhưng thực lực như vậy ở trước mặt Lăng Hàn lại thùng rỗng kêu to, đối phương dễ dàng liền nắm vai của hắn, kéo hắn đi, để hắn không hề có sức chống cự.
Hắn nhìn Lăng Hàn, nhưng làm sao cũng không cách nào nhìn thấu tu vi, chỉ cảm thấy Lăng Hàn như một tòa núi cao, một vùng biển rộng, sâu không lường được.
Lăng Hàn lôi Vương Lương Xuân đi, nói là để đối phương mang mình đi dạo, kỳ thực là hắn kéo đối phương đi khắp nơi, đi rất lâu, lúc này mới trở lại tìm Lăng Kiến Tuyết. Trong lòng hắn biết, hỗ trợ như vậy có thể một có thể hai nhưng không thể ba, sau này cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân Lăng Kiến Tuyết.
Xem ra, đặc huấn cho con trai nên sớm bắt đầu a.
Lăng Kiến Tuyết lập tức mang Lăng Hàn cùng Văn Nhân Nguyệt đi đại điện tông môn, nơi này sẽ kiểm tra thiên phú võ đạo, năng lực lĩnh ngộ của người ngoại lai, hợp lệ mới có thể lưu lại, không được, vậy cũng chỉ có thể cút đi.
- Văn Nhân Nguyệt!
Một lão giả phụ trách sát hạch lớn tiếng kêu lên, rõ ràng là một Tiên Phủ Cảnh.
Không hổ là đại giáo Tiên Vương tầng tám, đại năng Tiên Phủ lại đi làm việc vặt như vậy, cái này thả ra bên ngoài, Tiên Phủ Cảnh đủ để khai môn lập phái, cắt cứ một phương làm Vương.
Văn Nhân Nguyệt theo lời mà lên, trong cung điện này vừa vặn đi tới ba tên nam tử, một người đi ở phía trước, một thân cẩm phục, toả ra khí tức hào hoa phú quý, hai tên nam tử theo ở phía sau, tương tự dáng vẻ đường đường, khí thế kinh người.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, người đi ở phía trước chỉ là Tứ Trảm, nhưng hai tên nam tử phía sau đều là Địa Hồn.
Người thực lực yếu này ngược lại là đầu lĩnh?
Xem ra, người này tất nhiên có bối cảnh mạnh mẽ, bằng không làm sao có khả năng để hai tên cao thủ Địa Hồn rập khuôn từng bước?
- Hóa ra là Đức thiếu!
Lão giả Tiên Phủ Cảnh kia cũng đứng lên, hơi khom người với người trẻ tuổi Tứ Trảm.
Lai lịch thực sự rất lớn, chí ít Tiên Phủ Cảnh cũng không dám thất lễ.
Đức thiếu kia khinh thường, đảo qua Lăng Kiến Tuyết nói:
- Đoàn đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết, quy tắc sát hạch của tông môn đã thay đổi sao?
Cái gì thay đổi?
Tiên Phủ Cảnh kia có chút mờ mịt, hắn vẫn phụ trách sát hạch, nếu có biến hóa, hắn làm sao không biết?
- Phải đi nơi này mới đúng!
Đức thiếu chỉ chỉ một cây cột bên cạnh.
Tiên Phủ Cảnh kia hơi há mồm, nhất thời hiểu được, Đức thiếu là đang cố ý làm khó dễ.
Quả nhiên, đồn đại không sai, Đức thiếu đang theo đuổi Đồ Tam tiểu thư, nhưng Đồ Tam tiểu thư đối với Lăng Kiến Tuyết một mảnh si tình, đây là sự tình Thiên Thánh cung từ trên xuống dưới đều biết, tự nhiên để Đức thiếu ghen ghét dữ dội, muốn nhằm vào Lăng Kiến Tuyết.
Chỉ là tuy Đức thiếu cũng là hậu duệ Tiên Vương, nhưng đây dù sao cũng là tông môn, hơn nữa Lăng Kiến Tuyết được Cửu Hoa Tiên Vương coi trọng, Đức thiếu không dám làm quá đáng quá mức, nhưng làm khó dễ người Lăng Kiến Tuyết dẫn tiến một hồi, lại là việc nhỏ không quan trọng.
Hắn vốn là lấy tiêu chuẩn đệ tử ngoại môn tiến hành kiểm tra Lăng Hàn, Văn Nhân Nguyệt, nhưng Đức thiếu chỉ, là nơi kiểm tra của đệ tử chân truyền, khác biệt chính là trời cùng đất!
Ở Thiên Thánh cung, đệ tử chia làm bốn cấp bậc, từ thấp đến cao phân biệt là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền cùng đệ tử hạch tâm, hiện tại lập tức từ ngoại môn nhảy đến chân truyền, vậy tỉ suất thông qua tự nhiên vô hạn tiếp cận số không.
Đệ tử chân truyền đều là Vương giả a!
- Đức thiếu...
Lão giả Tiên Phủ Cảnh kia có chút khó khăn, nếu như hắn giúp đỡ Đức thiếu, vậy vạn nhất sự tình đâm tới, hắn cũng chịu không nổi.
- Không có chuyện gì, tất cả có ta chịu trách nhiệm.
Đức thiếu có vẻ cực kỳ hung hăng, tiện tay ném đi một bình đan dược cho lão giả Tiên Phủ Cảnh kia.
- Đây là Tuế Nguyệt Trường Hà Đan, ngươi bị vây ở Tiên Phủ Nhất Bí nhiều năm, cái này có thể giúp ngươi có một tia hi vọng đột phá Nhị Bí.
Lão giả Tiên Phủ Cảnh kia nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, vội vàng tiếp nhận bình đan nói:
- Nếu Đức thiếu nói như vậy, ta tự nhiên cũng không có cái gì phải lo lắng.
Cái này giao dịch cũng quá công khai đi.
Lăng Hàn nhìn ở trong mắt, không khỏi lộ ra nụ cười gằn, hắn nguyên bản chỉ muốn trà trộn vào Thiên Thánh cung, lại lợi dụng Hắc Tháp tiến vào kho báu của người ta, học được Già Thiên Man Nhật Tiên pháp.
Nhưng Đức thiếu gì này lại bắt nạt người như vậy, cũng làm cho hắn giận.
- Nghiệp Kiến Đức, ngươi thật quá mức rồi!
Lăng Kiến Tuyết không nhịn được quát lớn.
- Lớn mật!
Hai tên Địa Hồn cảnh phía sau Đức thiếu này đồng thời quát chói tai.
- Dám gọi thẳng tên của Đức thiếu, còn không mau mau quỳ xuống tạ tội!
Đức thiếu, Nghiệp Kiến Đức vung tay nói:
- Không cần chấp nhặt với hắn, ai bảo ta có một lão tổ tông là Tiên Vương tầng năm, người ta lại không có chứ? Lăng Kiến Tuyết, ta chính là bắt nạt ngươi, làm sao, ngươi còn có thể cắn ta?
Lăng Kiến Tuyết tức giận đến thân thể run rẩy, nhưng nếu Nghiệp Kiến Đức thả vô liêm sỉ lên mặt bàn, để hắn cũng không biết nói cái gì.
...