...
Tôn nhị thiếu gọi là Tôn Thiểu Long, hắn nhìn thoáng qua nam tử áo xanh, cau mày, không vui nói:
- Đàm Binh, ta không có đắc tội ngươi, vì cái gì ngươi lại muốn đối đầu với ta?
- Nhìn ngươi khó chịu, không có ý gì khác.
Nam tử áo xanh Đàm Binh nói.
- Được rồi, được rồi.
Nữ tử áo tím đứng ra hòa giải:
- Tất cả mọi người là người Bạch Dạ thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, xem như cho Trác Điệp ta mặt mũi.
Tôn Thiểu Long hừ một tiếng, nói:
- Tốt, nể mặt Trác tỷ, ta không so đo với hắn.
- Nói giống như ta sợ ngươi vậy.
Đàm Binh cũng rất ngạo mạn.
- Hai người các ngươi, đều bớt tranh cãi cho ta.
Trác Điệp đè tay xuống.
- Tôn Thiểu Long, Đàm Binh, Trác Điệp, là tộc nhân trong mười đại thế gia tại Bạch Dạ thành, bản thân lại có thiên phú đan đạo kinh người, lần này chỉ thu ba học đồ, xem ra chúng ta bồi thái tử đi học rồi.
- Móa, sớm biết ba người bọn họ tới, ta sẽ không tới tham gia náo nhiệt.
- Được rồi, đã đến rồi, xem như luyện tập đi.
Tất cả mọi người là lắc đầu không thôi, ba người Tôn Thiểu Long vừa xuất hiện, bọn họ mất đi tâm tiến thủ.
Chỉ chốc lát, giám khảo đi ra, tuyên bố người thông qua cửa này.
- Tôn Thiểu Long, Dương Tuyển, Lưu Sương, Đàm Binh, Trác Điệp... Lăng Hàn.
Bởi vì Lăng Hàn là người đi vào cuối cùng, tự nhiên cũng xếp ở cuối cùng.
- Những người được gọi tên, bắt đầu khảo hạch thứ hai.
Những người khác bất đắc dĩ rời đi, còn chưa vượt qua khảo hạch đầu tiên, lưu lại chỉ mất mặt.
Những người còn lại tiến vào gian phòng khác, nơi đây cũng rất lớn, nhưng bởi vì người ít đi một nửa cho nên rất rộng rãi.
- Cửa này nhận biết dược lý, các ngươi viết đặc điểm và cấm kỵ của dược liệu ra.
Giám khảo nói.
Mỗi người được phát một khối đá, sau đó giám khảo ra lệnh liền dán lên trán mình, một bức tranh sinh động xuất hiện.
A, độ khó có tăng lên.
Lúc trước là mang toàn bộ dược liệu bày ra, nhưng bây giờ dược liệu trải qua xử lý, chỉ còn lại dược liệu phơi khô.
Nhưng việc này không thể làm khó hắn.
Lăng Hàn vung bút viết nhanh, viết xuống tên, đặc điểm và những việc cần chú ý của dược liệu, nửa phút sau, hắn viết xong.
Một phút đồng hồ sau, lại một phần vật liệu xuất hiện.
Lần này là quả phơi khô.
Sau khi phơi khô trái cây, tự nhiên nó sẽ biến hình, khô quắt, rất nhiều đặc điểm lúc trước đều biến mất.
Lăng Hàn cảm thấy dễ dàng, hắn không do dự, múa bút như thần.
Phần thứ ba, phần thứ tư, phần thứ năm, trên tờ giấy của hắn đầy chữ.
Mười phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, giám khảo tuyên bố kết thúc, mỗi người viết tên lên giấy và rời đi.
Đi ra bên ngoài, đám người lại bắt đầu thảo luận đáp án với nhau, nhưng lần này lại khó khăn hơn rất nhiều, có mấy đề do đám người biện luận với nhau, đều cho rằng mình mới chính xác. Cũng cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Ba tên Đan đồ đang phê chữa đáp án lại cãi nhau kịch liệt.
- Hai vị, chuyện này khó làm!
Đặng Anh Vệ nói, hắn chỉ vào bốn tờ đáp án.
- Tổng hợp thành tích hai vòng, bốn người này xuất sắc nhất, nhất là người tên Lăng Hàn, bài thi hai vòng đều trăm phần trăm chính xác.
- Nhưng lần này chỉ tuyển nhận ba tên học đồ, chuyện này đã định ra từ sớm, mà Đàm Binh, Trác Điệp cùng Tôn Thiểu Long lại nhất định phải bảo đảm đưa lên, đâu còn danh ngạch?
Diệp Văn Bân cau mày:
- Nếu như thành tích bốn người kém không nhiều, chúng ta có thể tùy tiện tìm lý do đá Lăng Hàn xuống, mấu chốt là, thành tích của hắn lại cao hơn rất nhiều.
- Ừm, ba người Trác Điệp vòng thứ nhất đều sau một đề, vòng thứ hai sai hai đề, cộng lại là ba đề, không thể so với Lăng Hàn.
Tống Đào lắc đầu:
- Vậy làm sao bây giờ, bỏ người nào trong ba người Trác Điệp?
- Ngươi dám không?
Đặng Anh Vệ hỏi lại.
- Không dám!
Tống Đào thở dài, hắn chỉ là Đan đồ cao cấp, trước mặt người của mười đại gia tộc lớn trong thành, hắn căn bản không tính là gì, làm sao dám nói không?
Huống hồ chuyện này đã sớm đáp ứng, một khi đổi ý... Hậu quả khó mà lường được.
- Vậy không thể làm gì khác hơn là có lỗi với tiểu bằng hữu Lăng Hàn.
Đặng Anh Vệ cười nói.
- Ngược lại có thực lực, lần sau lại đến.
Diệp Văn Bân gật đầu.
- Ai bảo hắn vận khí không tốt, lần này lại đụng vào đám người Trác Điệp?
Tống Đào cũng cười.
- Vậy ta đi tuyên bố.
Diệp Văn Bân nói, lúc trước cũng là hắn tuyên bố kết quả.
- Ừm.
Diệp Văn Bân đi ra giữa phòng, chờ triệu tập mọi người và tuyên bố.
- Lần này có bốn người thông qua, theo thứ tự là Đàm Binh, Trác Điệp, Tôn Thiểu Long và Lăng Hàn.
Hắn dừng một chút, nói:
- Bố người được gọi tên đi theo ta, tiến hành một vòng phỏng vấn cuối cùng.
Ba người Trác Điệp đều nở nụ cười, bọn họ tự nhiên đã sớm biết, trong nhà đã chào hỏi Diệp Văn Bân, chỉ cần tiến vào phòng phỏng vấn liền qua ải.
Đương nhiên, nếu thành tích bọn họ quá kém, như vậy không nên trách người ta không giúp bọn họ.
Phần thi này chính là biện dược, nhưng có ba tên giám khảo, cho bọn họ ngửi bột dược liệu, sau đó bảo bọn họ báo ra tên thuốc.
Ba người Trác Điệp tiến hành trước, đều là thuận lợi qua ải, cuối cùng chính là Lăng Hàn.
Diệp Văn Bân lấy ra một cái hộp ngọc, hắn đặt lên nắp, sau đó nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Được rồi.
Diệp Văn Bân nhìn sang Đặng Anh Vệ, Tống Đào, kết quả thi do ba người điều khiển, sai có thể nói thành đúng, đúng cũng có thể nói thành sai.
Đương nhiên, bọn họ không thể làm rõ ràng như thế, mà là cố ý cho ba người Đàm Binh dược liệu dễ dàng nhận ra, mà Lăng Hàn, ha ha.
Hộp ngọc mở ra, mùi thuốc ập tới, Diệp Văn Bân căn bản không cho Lăng Hàn cơ hội nhìn quá nhiều, lập tức đậy nấp hộp lại.
- Nói đi.
Diệp Văn Bân thản nhiên nói.
Khốn kiếp, nhanh như vậy?
Lăng Hàn nuốt nước bọt, mấy người Trác Điệp lúc trước đều là trái nhìn phải ngửi, Diệp Văn Bân căn bản không có thúc giục, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn vừa mới ngửi đã đóng lại.
Quá không công bằng.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, trong nháy mắt có mười ba đáp án phù hợp.
Lăng Tiêu thảo, Thiên La Ti, Địa Nguyên đằng... Là mùi của mười ba dược liệu cạo thành phấn.
Tốt, cố ý nhắm vào ta đúng không?
Ba người Đàm Binh lúc trước nhận biết dược liệu đơn giản, mặc dù Lăng Hàn không có ngửi nhưng bản thân có thể nhìn, mùi mười phần đặc biệt, nhưng mùi này có tới mười ba dược liệu trộn vào nhau.
Con mẹ ngươi!
Nhưng mà, hắn dễ dàng đánh bại như vậy sao?
- Tên thuốc?
Diệp Văn Bân thúc giục:
- Ngươi chỉ có thời gian mười giây đồng hồ, nhanh.
Lăng Hàn vẫn thản nhiên, đứng yên bất động.
...