Chương 2304: Con dâu tương lai?


...

- Không được!

Nhu Yêu Nữ vội vàng giơ chân, tuy tiểu Cốt lớn lên giống Lăng Hàn nhưng hắn chỉ là một cục xương mà thôi, nhưng tay nàng làm sao để nam nhân thứ hai chạm vào.

Tuyệt đối không được.

- Tỷ tỷ ——

Trần Sương Sương kêu dài.

- Tỷ tỷ ——

Tiểu Cốt hứng thú không giảm.

Trần Sương Sương giận dữ, chính gia hỏa này mò mẫn vào làm hại tỷ tỷ xinh đẹp không nhìn nàng, vô cùng ghê tởm.

- Tiểu cô nương, ngươi nói muốn bồi thường thế nào?

Lăng Hàn cười nói.

- Ai là tiểu cô nương?

Hai tay Trần Sương Sương chống eo, lúc này tức giận nhìn Lăng Hàn.

- Bổn cô nương còn lớn tuổi hơn ngươi nhiều đấy.

Đúng thế, tính mạng chi hỏa của nàng thiêu đốt mấy ngàn vạn năm, tuyệt đối còn lớn hơn Lăng Hàn nhiều, nàng không những lớn hơn Lăng Hàn, cũng muốn lớn hơn Nữ Hoàng, Nhu Yêu Nữ, bây giờ lại vô sỉ gọi Nhu Yêu Nữ là tỷ tỷ, không biết xấu hổ gì cả.

Lăng Hàn cười ha ha.

- Bồi chút tinh thạch là được!

- Không được!

Trần Sương Sương lắc đầu, nàng lấy một túi thuốc ra, nói:

- Bổn cô nương tiếp nhiệm vụ tông môn chạy tới ngắt Ma Vân Cô, có còn thiếu một gốc là xong việc, lại bị dư âm ảnh hưởng từ thiên kiếp của ngươi phá hư túi nấm, kết quả Ma Vân Cô bên trong bị hư cả rồi.

- Ta muốn bồi nàng đi hái Ma Vân Cô.

Lăng Hàn nói với ba nữ, Nữ Hoàng nói:

- Bồi chút tinh thạch là được.

Nàng cực kỳ ngạo kiều, chịu bồi tinh thạch đã không tệ.

- Trực tiếp diệt khẩu!

Hổ Nữu lộ ra vẻ mặt hung ác, nàng rất ưa thích dọa người, có đôi khi ngươi không thể phân rõ nàng đang dọa người hay muốn giết người.

Nhu Yêu Nữ vừa muốn mở miệng, đã thấy Lăng Hàn dựng thẳng bàn tay lên.

- Ngươi có ý kiến?

Móa!

Nhu Yêu Nữ hận nghiến răng, thật muốn cắn chết nam nhân ghê tởm này cả vạn lần.

- Tỷ tỷ, nam nhân này tuyệt không quý trọng ngươi, nhanh rời khỏi hắn đi.

Trần Sương Sương thừa cơ lên tiếng.

- Tính toán, theo ngươi hái Ma Vân Cô vậy.

Lăng Hàn nói ra.

- Đừng nói ủy khuất như thế, việc này là ngươi phải đền cho ta.

Trần Sương Sương cũng rất xinh đẹp.

- Vậy thì đi thôi!.

Bọn họ đi trong rừng rặm tối tăm, tuy Ma Vân Cô là đặc sản nơi này nhưng cũng không phải nơi nào cũng có, hơn nữa người hái thuốc rất nhiều, bởi vậy cần phải có thời gian tìm kiếm.

- Trần cô nương, ngươi là người tông môn nào?

Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, Nhu Yêu Nữ lại nói chuyện với đối phương.

- Tỷ tỷ, ta là người Thiên Thánh Cung.

Trần Sương Sương lập tức trả lời.

Ân?

Lăng Hàn sững sờ, quay người hỏi:

- Ngươi là người Thiên Thánh Cung?

- Làm gì vậy, bị dọa sợ sao?

Trần Sương Sương dương dương đắc ý, Thiên Thánh Cung chính là thế lực Tiên Vương bát trọng, cũng là tồn tại đỉnh cấp trong tiên vực.

Nội tâm Lăng Hàn kích động, nói:

- Vậy ngươi có biết người tên là Lăng Kiến Tuyết hay không?

Con trai bảo bối của hắn bị đưa tới Thiên Thánh Cung, đây là Hổ Nữu nói cho hắn biết.

- Ồ, tại sao ngươi biết Lăng sư đệ?

Trần Sương Sương nhìn sang Lăng Hàn.

- Ah, ta hiểu rồi, ngươi cũng biết Lăng sư đệ gần đây thành đệ tử hạch tâm, cho nên muốn đi theo tùy tùng hắn đúng không?

Tùy tùng con mình?

Lăng Hàn cười cổ quái, nói:

- Sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú.

Trần Sương Sương lại cho rằng mình đoán đúng, dương dương đắc ý nói:

- Ngươi nên dụng tâm nịnh nọt bổn cô nương, bởi vì Lăng sư đệ nghe lời ta nhất!

- Vậy sao?

Lăng Hàn thuận miệng nói một câu, sau đó lại liếc mắt nhìn sang Nữ Hoàng.

Nữ Hoàng hiểu ý, đi lên hỏi:

- Nói chuyện của ngươi và Kiến Tuyết đi.

Trần Sương Sương lập tức luống cuống tay chân.

Nàng ưa thích mỹ nữ, cũng không phải giới tính có vấn đề, mà là yêu thích sự vật xinh đẹp. Nữ Hoàng và Hổ Nữu đều rất đẹp, đẹp tới mức nàng bị áp lực, chỉ dám vụng trộm nhìn vào mắt, hỏi gì đáp nấy.

Hiện tại bị Nữ Hoàng hỏi trước mặt làm cho trái tim nàng đập loạn, kích động suýt ngất đi.

Nhưng lần này Nữ Hoàng liên tục hỏi thăm, cuối cùng nàng cũng hỏi chuyện của Lăng Kiến Tuyết.

Ah!

Đám người Lăng Hàn nghe xong liền hiểu rõ, thì ra Lăng Kiến Tuyết ưa thích sư tỷ này, Trần Sương Sương lại rất tùy tiện, căn bản không phát giác tâm ý của Lăng Kiến Tuyết với mình, còn tưởng rằng hai người vẫn là sư tỷ đệ tốt.

Vừa nói như vậy, ánh mắt Lăng Hàn nhìn Trần Sương Sương đã khác, là con dâu tương lai nha.

- Uy uy uy, ngươi dùng ánh mắt gì nhìn ta thế, là lạ.

Trần Sương Sương bị dọa sợ.

- Bổn cô nương cảnh cáo ngươi, không nên đánh chủ ý lên người ta, đó là chuyện không thể nào!

- Vì cái gì?

Lăng Hàn cười nói:

- Chẳng lẽ bởi vì Lăng sư đệ sao?

- Hừ, người truy cầu bổn cô nương không có một vạn cũng có tám ngàn, mới chướng mắt loại người tâm địa gian xảo như các ngươi.

Trần Sương Sương tỏ vẻ xem thường, xú nam nhân này một mình chiếm ba tỷ tỷ mỹ lệ như vậy làm cho nàng đỏ mắt gần chết, tự nhiên không có nửa điểm hảo cảm với Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười ha ha, mặc dù thần kinh của con dâu này vừa thô vừa to, hơn nữa yêu thích cổ quái nhưng bản tính cũng rất lương thiện, cũng không có tâm tư thâm trầm cho nên hắn rất thỏa mãn.

- Lại đây, lại đây, ta nói ngươi có thể không dùng ánh mắt cổ quái nhìn bổn cô nương hay không?

Trần Sương Sương khó chịu lên tiếng.

Lăng Hàn giơ hai tay, nói:

- Tốt, tốt, tốt, không nhìn ngươi là được rồi.

Về sau cô nàng này biết rõ mình chính là công công của nàng, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Nghĩ lại mà hứng thú!

Đột nhiên Lăng Hàn phát hiện mình kỳ thật là người thích thú vị tà ác.

- Đúng rồi, Lăng sư đệ kề cận ngươi như thế, tại sao không thấy hắn đi theo ngươi tới đây?

Lăng Hàn hỏi.

- Đừng đề cập, gia hỏa này gần đây đắc tội với người, đang bị phê bình.

Trần Sương Sương lắc đầu, nàng lộ ra vẻ mặt tức giận.

- Xảy ra chuyện gì?

Nhu Yêu Nữ liền vội vàng hỏi.

- Tiểu tử này ah, tính tình vừa cưỡng lại vừa cứng, đã trở thành đệ tử hạch tâm, lại cố gắng một chút nói không chừng sẽ lọt vào danh sách Thánh Tử. Hơn nữa cháu gái Cửu Hoa Thái Thượng trưởng lão lại vừa ý hắn, cố ý muốn gả cho hắn nhưng tiểu tử này lại cự tuyệt.

Trần Sương Sương hận hắn không tranh giành, nói:

- Tiểu tử ngu xuẩn, cho dù cự tuyệt cũng nên uyển chuyển một chút, hắn tốt rồi, chẳng những cự tuyệt trước mặt, còn nói rõ có người yêu mến, thật đần!

- Hiện tại tốt rồi, Cửu Hoa Thái Thượng trưởng lão cũng tức giận, hạ lệnh giam hắn lại, lúc nào hắn hồi tâm chuyển ý mới thả hắn ra.

- Ai, ngươi nói tiểu tử này ngu xuẩn hay không?

Trần Sương Sương vừa nói vừa nhìn Nhu Yêu Nữ, biểu lộ thập phần phong phú.

Bốn người Lăng Hàn liền nhìn nhau, trong nội tâm có suy nghĩ giống nhau: ngươi mới là đồ ngu xuẩn!

...