Chương 1612: Liền ăn hai thiệt thòi


...

Quê mùa, nhà quê?

Lần này, bảy người Hồ Xán đều giận, ai là nhà quê? A, ai là nhà quê? Hiện tại người đang đào bậc thang trên đất là ai? A! Mình mới là nhà quê to lớn nhất, lại dám nói người khác!

Hồ Binh không nhịn được nói:

- Ngươi cái ếch ngồi đáy giếng này, đương nhiên không thể nghe nói qua cấm địa! Phải biết, cấm địa chúng ta vạn cổ trường tồn, lúc trước khởi nguyên càng là đến từ...

- Hồ Binh!

Sáu người Hồ Xán đồng thời hét lớn, ngăn cản Hồ Binh tiếp tục nói.

Lúc này sắc mặt Hồ Binh mới trắng nhợt, chỉ vào Lăng Hàn nói:

- Ngươi dám gạt ta!

Hắn nguyên bản không dễ dàng bị kích như thế, ai bảo Nữ Hoàng Đại Nhân ở bên cạnh, làm người ta thông minh giảm xuống vô hạn a.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Nói là tự ngươi nói, ta có buộc ngươi sao? Nói tiếp a, cấm địa khởi nguyên đến từ phương nào?

- Không có quan hệ gì tới ngươi!

Hồ Xán nối liền miệng.

- Vị cô nương này, xin lỗi, bảo tàng của Thiên Hà Vương quá mức kinh người, chúng ta nhất định phải bảo đảm tin tức tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, kính xin phiền phức hai vị ở bên người chúng ta, chờ phong thanh qua, hai vị tự nhiên có thể tự do.

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng hắn đánh tự nhiên là bàn tính khác... nam kia tùy tiện nghĩ một biện pháp giết chết là được, mà nữ, người cô đơn, không chỗ nương tựa, vậy còn không dễ dàng tiếp cận sao?

Nhìn Nữ Hoàng Đại Nhân tuyệt mỹ, ngay cả Vương giả trẻ tuổi sắp tiếp cận Thánh cấp như hắn cũng không nhịn được tim đập nhanh hơn, nuốt nhiều mấy ngụm nước miếng.

Quá đẹp!

Nhất định phải ở trước khi về quyết định, bằng không trong gia tộc còn có một vị bá chủ trẻ tuổi, rất sớm liền bước vào Thánh Cảnh, nếu như đối phương cũng coi trọng, hắn nào có tư cách tranh giành.

Muốn giam lỏng hai người mình?

Lăng Hàn chuyển động ý nghĩ nói:

- Chúng ta đến từ Đại Lăng cấm địa!

Hắn quyết định lại gạt những người này.

Đại Lăng cấm địa?

Chưa từng nghe nói a, có một cấm địa như thế sao?

Đám người Hồ Xán hai mặt nhìn nhau, đều dồn dập lắc đầu, biểu thị xưa nay chưa từng nghe nói một nơi như vậy.

- Hừ, loại nhà quê như ngươi, cũng có khả năng đến từ cấm địa?

Hồ Binh hừ nói, nào có người từ cấm địa đi ra chưa từng va chạm xã hội như thế, bày dưa hấu không lấy, lại nhìn chằm chằm bậc thang giống như hạt vừng hạ thủ, ngươi có xấu hổ hay không a?

Nhưng ý nghĩ của Lăng Hàn lại khác, cái bảo tàng này đều là của hắn, vậy hắn từ chỗ nào bắt đầu ai quản được?

- Ngay cả Đại Lăng cấm địa cũng chưa từng nghe nói, các ngươi cũng quá quê mùa đi!

Lăng Hàn châm biếm, cùng Đại Hắc Cẩu luyện ra miệng, há có thể không sắc bén.

Tê, người này!

Bảy người Hồ Xán đều tức điên, rõ ràng không có cấm địa này, ngươi khẳng định là giả mạo, lại còn nói bọn họ quê mùa!

- Không nên cùng hắn quấy nhiễu!

Hồ Xán uy nghiêm đáng sợ nói.

- Được rồi!

Hồ Binh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn, khóe miệng mang theo một nụ cười gằn. Nói hưu nói vượn hắn không được, nhưng giao thủ là công phu chân thực, ngươi thổi hay có thể thổi ra một mảnh trời sao?

Hắn ra tay, một quyền đánh tới Lăng Hàn, nguyên lực ngưng tụ, hóa thành một thạch quyền, nhưng uy lực nhỏ đến đáng thương, nhiều nhất chỉ là Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị.

Làm sao sẽ thấp như thế?

Rất đơn giản, gió núi nơi này có lực phá hoại đáng sợ, nhất định phải lấy nguyên lực bảo vệ bản thân, bằng không thân thể sẽ bị cắt rời. Đây là một loại quy tắc lực lượng, bởi vậy, gặp mạnh càng mạnh, rõ ràng tu vi của bảy người bọn họ chênh lệch rất lớn, nhưng cơ bản cũng phải toàn lực ứng phó.

Nhưng ta yếu địch cũng yếu, bởi vậy hắn tự tin cho dù chỉ nổ ra công kích của tiểu cực vị cũng có thể trọng thương Lăng Hàn, thậm chí giết chết đối phương.

Đối phương cũng chỉ là tiểu cực vị, hơn nữa, Hằng Hà Cảnh bình thường nhiều nhất chỉ nắm giữ năng lực chiến đấu vượt cấp hai ba tinh, hiện tại cách nhiều như vậy, Lăng Hàn lấy cái gì ngăn cản?

Sáu người Hồ Xán thì lại dồn dập hai tay ôm ngực, có vẻ vô cùng ngạo nhiên.

Bọn họ là Vương giả từ cấm địa đi ra, ngoại trừ thiên kiêu trẻ tuổi của cấm địa, trên đời này ai có thể ngang hàng?

Không có, tuyệt đối không có!

Lăng Hàn rất tùy ý liếc mắt nhìn, một chỉ điểm ra, sau đó lại bắt đầu đào bậc thang, hắn bận vô cùng a.

Hồ Binh tức giận đến tóc dựng lên, đây cũng quá hung hăng đi, chúng ta là chiến đấu a, ngươi lại còn đào, rất con mụ nó, ngươi đào ít một hồi sẽ chết sao!

Đã như vậy, ngươi liền đi chết đi!

Hắn thúc đẩy thạch quyền, trấn áp tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn vẽ ra chỉ tay hóa thành một đạo kiếm khí, chém ở trên thạch quyền, nhất thời ánh kiếm đi vào, thạch quyền bị mạnh mẽ vót ra, lập tức thay đổi phương hướng oanh kích, phân từ hai bên trái phải Lăng Hàn xẹt qua, không có tạo thành một chút thương tổn.

Nhưng tia kiếm khí kia còn vót về phía Hồ Binh, tựa hồ uy lực không có gặp phải suy yếu mảy may.

Hồ Binh kinh hãi.

Ở tình huống bình thường, hắn đương nhiên không sợ công kích của Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị, nhưng vấn đề là hiện tại hắn tiêu tốn lượng lớn nguyên lực ở trên phòng ngự gió núi, vừa nãy lại lấy ra dư lực tiến công, không cách nào lại thêm lực phòng thủ a.

Đòn đánh này tuy không mạnh, nhưng vừa vặn là một cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà.

- Hừ!

Một cô gái ra tay, thủ chưởng thò ra, hóa thành một bàn tay giống như ngọc thạch, che ở trước mặt Hồ Binh.

- Cảm ơn Tĩnh tỷ.

Hồ Binh cực kỳ cảm kích.

Nhưng lời còn chưa dứt, Kiếm Khí đã chém tới, bàn tay ngọc thạch nát tan, tiếp tục chém về phía Hồ Binh.

Phốc!

Đòn đánh này hắn căn bản không ngờ, vốn tưởng rằng có Hồ Tĩnh ra tay khẳng định hóa giải, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích đánh tới, chém ở trên ngực của hắn, một tia máu tươi lập tức nổi lên, hắn bị chấn bay ra ngoài.

- Binh đệ!

Sáu người đồng thời kêu lên, dồn dập chạy đi, tiếp được Hồ Binh.

- Ta không có chuyện gì.

Hồ Binh miễn cưỡng nói, tuy đòn đánh này của Lăng Hàn rất lợi hại, nhưng bị ngăn cản hai lần, uy lực cũng giảm mạnh rất nhiều, tự nhiên không thể tạo thành tổn thương quá lớn với hắn.

Chủ yếu là gió núi nơi này quá lợi hại, bằng không hắn là không sợ đòn đánh này.

Sắc mặt sáu người Hồ Xán đều khó coi, bọn họ vốn tưởng rằng có thể dễ dàng trấn áp con dế nhũi kia, kết quả ngược lại là Hồ Binh bị một đòn oanh tổn thương, để bọn họ rất bất ngờ, trên mặt càng không nhịn được.

...