...
- Vâng.
Cam huynh uể oải nói.
- Được.
Tên học đồ kia viết vài chữ lên quyển sách, liền xoay người rời đi.
Lúc này, lại có người kết thúc thử thách, tên học đồ kia liền tới tới lui lui, ghi thành tích của mỗi người.
Cái này không giả mạo được, Dược Đạo Thạch sẽ lạc ấn thần thức đặc thù của mỗi người, đến thời điểm chỉ cần đối chiếu một hồi là được. Mà một khi tra ra có hành vi gian lận, sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc của Cổ Đan Tháp.
Bởi vậy, rất ít có người dám làm như thế.
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng ồ lên, sau đó có một tin tức cấp tốc truyền tới, vừa nãy có người ở đăng ký thành tích, thình lình biểu hiện qua bảy cửa ải.
- Lâm Vĩnh Xương.
- Người kia gọi Lâm Vĩnh Xương.
- Thành tích như vậy hẳn là người thứ nhất hiện tại, coi như phóng tới mấy lần tỷ thí trước, này cũng có thể đứng vào mười vị trí đầu.
- Người kia là ai, làm sao xưa nay chưa từng nghe nói?
- Hẳn là Hắc Mã lần này.
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều vì thiên tài đan đạo mới nhô ra này mà giật mình.
Không lâu lắm, chỉ thấy một thanh niên bước ra ngoài, mà người xung quanh đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn, thật giống như là đại nhân vật ghê gớm gì.
- Đây chính là Lâm Vĩnh Xương.
Có người hô khẽ.
Khuôn mặt của Lâm Vĩnh Xương lạnh lùng, một đường đi qua, không có vẻ tươi cười, có vẻ cực kỳ cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực mà qua, căn bản không có nhìn bất luận người nào.
- Có người biết lai lịch của hắn sao?
Mọi người dồn dập lắc đầu, đầy mặt mờ mịt.
- Có điều, tên này cũng quá kiêu ngạo, để người ta nhìn khó chịu.
- Cực kỳ khó chịu.
- Xem, Tạ Nhạc Chương đến rồi!
Có người đột nhiên kêu lên, chỉ về phía lối vào.
Lăng Hàn cũng nhìn sang, là một nam nhân vóc người trung đẳng, tướng mạo cực kỳ nho nhã, tóc đen đầy đầu, tuy vóc người không cao lớn lắm, nhưng tự nhiên có một loại đại khí khiến người ta kính nể.
Đây chính là Tạ Nhạc Chương, Đan Sư Tam Tinh, trình độ Tứ Luyện, cách Đan Sư Tứ Tinh chỉ chênh lệch một bước mà thôi.
Tạ Nhạc Chương không có cái giá gì, một đường đi tới chào hỏi người gật đầu với mình, sau đó cùng Lâm Vĩnh Xương đi thoáng qua.
Một người ngạo nhiên, một cái khiêm tốn, hình thành so sánh mãnh liệt.
Dưới chân Lâm Vĩnh Xương hơi dừng lại một chút, lấy dư quang khóe mắt quét Tạ Nhạc Chương một hồi, cũng không nói lời nào, nhưng xem thường trong ánh mắt lại quá rõ ràng.
Tạ Nhạc Chương không để ý chút nào, tựa hồ căn bản không nhìn thấy người này, mà mang theo nụ cười đi tới bên cạnh Dược Đạo Thạch, tìm một vị trí không người, đưa tay tới.
- Tạ Nhạc Chương có thể xông qua bảy cửa ải sao?
- Tuyệt đối có thể, hắn là người có hy vọng bước vào Đan Sư Tứ Tinh, làm sao có khả năng thua Lâm Vĩnh Xương?
- Vậy cũng chưa chắc, con hắc mã Lâm Vĩnh Xương này quả thực đen đến toả sáng.
Ở trong tiếng bàn luận của mọi người, trên Dược Đạo Thạch có một vầng sáng toả sáng, nhưng vẻn vẹn chỉ một lúc, hai tia sáng đồng thời phát sáng.
- Đây là của Tạ Nhạc Chương a?
- Không hổ là thiên tài đan đạo, chỉ dùng nửa canh giờ liền xông qua hai cửa ải.
Sau hai canh giờ, ba vầng sáng đồng thời sáng lên.
Tạ Nhạc Chương một đường thế như chẻ tre, vẻn vẹn chỉ một ngày, hắn liền xông năm cửa ải.
Nhưng kế tiếp hắn phải dùng nửa ngày mới xông qua cửa ải thứ sáu, sau đó chậm chạp không nhìn thấy vầng sáng thứ bảy sáng lên, cho thấy muốn xông qua cửa ải thứ bảy không dễ, cũng cho thấy Lâm Vĩnh Xương ở trên đan đạo bất phàm.
Sắp tới ba ngày đi qua, vù, Dược Đạo Thạch đột nhiên phát sáng, hơn nữa một lần chính là bảy vầng sáng đồng thời sáng lên.
Có người xông qua cửa ải thứ bảy.
Nhất định là Tạ Nhạc Chương!
Quả nhiên, không lâu sau đó Tạ Nhạc Chương liền đứng lên, mà thời điểm học đồ của Cổ Đan Tháp lại đây ghi thành tích, cũng thanh thanh sở sở cho thấy hắn xác thực qua bảy cửa ải.
Kinh người!
Cái này tương đương Lâm Vĩnh Xương, thành tích tốt nhất hiện nay.
Người qua sát hạch đều lập tức rời đi, bởi vậy, người thích xem náo nhiệt liền không thể quá sớm mà tiến hành sát hạch, mà chờ ở bên trong, sẽ không có người thúc ngươi đi sát hạch a.
Lăng Hàn đang định tiến lên, chỉ nghe phía sau lại truyền tới náo động.
- Ngô Tử Hư!
- Nhật Dương Đan Sư!
Lại là hai nhân vật trọng lượng bước đến, có điều một già một trẻ, so sánh tương đối rõ ràng.
Lăng Hàn không có để ý, nhanh chân đi về phía Dược Đạo Thạch, khoanh chân ngồi xuống, đưa tay phải ra. Cùng lúc đó, Ngô Tử Hư cùng Nhật Dương Đan Sư cũng đồng thời bắt đầu sát hạch.
Thức hải của Lăng Hàn chấn động, đã xuất hiện ở trong một hư không hắc ám, bốn phía một mảnh trống không.
Một cây dược thảo đột nhiên xuất hiện, nằm ở trước mắt của Lăng Hàn.
Đây là cửa thứ nhất, nhận biết dược thảo.
Lăng Hàn thuận miệng nói:
- Thanh Vũ Thảo.
Xoạt, cây dược thảo này lập tức trở nên ảm đạm, thay vào đó là một cây dược thảo khác.
- Chước Dương Mộc.
- Hổ Vĩ Độc Đằng.
- Hỏa Vân Vụ Liên.
-...
Lăng Hàn một hơi báo ra hơn ba mươi loại dược thảo, sau đó, cũng không có dược thảo mới xuất hiện, mà rơi vào trong yên lặng ngắn ngủi.
Hắn biết, mình xông qua cửa thứ nhất.
Bên ngoài, trên Dược Đạo Thạch có một vòng ánh sáng lấp lóe. Có điều, xông qua cửa thứ nhất thực quá đơn giản, cho dù có Ngô Tử Hư cùng Nhật Dương Đan Sư gia nhập cũng không có gây nên mọi người kỳ quái.
Cửa ải thứ hai bắt đầu, phía trước Lăng Hàn xuất hiện ba cây dược thảo, mỗi một cây đều gần giống nhau.
- Ở trong đó tuyển ra Tử Lân Hoa.
Một thanh âm lạnh như băng vang lên ở bên tai Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ tay một cái.
Ba cây dược thảo đồng thời biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện bốn cây dược thảo, tương tự cực kỳ giống nhau.
- Ở trong đó tìm ra Tam Thanh Liên.
Sau đó là năm cây, sáu cây, bảy cây, tám cây, cùng lúc xuất hiện dược thảo càng ngày càng nhiều, mà muốn lấy ra dược thảo chính xác cũng càng ngày càng khó, có điều đây đối với Lăng Hàn mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau ba mươi mấy lần, không có dược thảo mới xuất hiện, nói rõ Lăng Hàn lại xông qua một cửa.
Trên Dược Đạo Thạch, hai tia sáng đồng thời sáng lên.
- Thật nhanh!
- Đây là Ngô Tử Hư hay Nhật Dương Đan Sư?
- Ngô Tử Hư đi.
- Ta cảm thấy là Nhật Dương Đan Sư.
Lúc này, mọi người thoáng có chút hứng thú, suy đoán.
Vẻn vẹn một lúc sau, lại có hai tia sáng đồng thời sáng lên.
- Một cái là Ngô Tử Hư, một cái là Nhật Dương Đan Sư.
- Không hổ là người được xem trọng, thực lực thực tiếp cận.
...