...
Mạc Sương vừa cảm kích lại vừa phẫn nộ.
Cảm kích đương nhiên là hướng về phía Lăng Hàn. Đây chính là Thái sư thúc tổ của hắn, ở dưới sự khiêu khích của hắn cũng không buồn không giận. Thậm chí Lăng Hàn còn là Đế giả Ngũ Trảm, hoàn toàn có thể một chiêu đánh bại hắn.
Cho dù đánh hắn thành ra trọng thương, bảo đảm Mạc gia cũng không thể nổi giận được. Ai bảo con cháu trong gia tộc của ngươi vô lễ đối với sư đệ của Chư Phong đại sư trước? Nếu thật sự nghiêm khắc, đánh chết cũng là đáng đời.
Mà ngoài cảm kích đối với Lăng Hàn, vậy còn sót lại đương nhiên là phẫn nộ đối với Bành Hóa Niên.
Lão quỷ, ngươi biết rất rõ ràng thân phận của Lăng Hàn, lại còn đẩy hắn đi vào trong hố lửa?
Không thể đi theo cái dạng người như ngươi được!
Trong lòng Lô Hạo Danh cũng căng thẳng. Hắn biết mình đá phải một khối thiết bản. Nhưng nói đến phải làm thế nào để xóa bỏ mâu thuẫn cùng Lăng Hàn, dù thế nào hắn cũng có không cách nào làm được.
Hắn đánh không lại Lăng Hàn, không có vấn đề gì. Ở trong Quan Hóa Thành này có dạng người như vậy. Chỉ cần hắn gây xích mích vài câu là được.
Không ai có thể khi dễ hắn như thế!
- Thái sư thúc tổ, ta dẫn ngươi vào trong thành đi dạo.
Mạc Sương lập tức nói, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Bành Hóa Niên.
Dù sao hắn ở thân phận đan đạo chỉ là lăn lộn một chút hào quang mà thôi. Sau đó hắn tuyệt đối không thể chăm chú đi luyện đan. Hơn nữa, cả đời hắn cũng không nhất định có thể bước vào Đan Sư nhất tinh. Vậy cần gì phải đi lãng phí thời gian.
Cho nên, hắn cung kính đối với Bành Hóa Niên chỉ là bởi vì thân phận đối phương là Đan Sư tam tinh. Không phải hắn thật sự muốn học được cái gì từ trên người đối phương.
Bị Bành Hóa Niên hãm hại một hồi như thế, hắn tất nhiên tức giận.
Lăng Hàn nhìn về phía Bành Hóa Niên một chút, bỏ ý nghĩ đánh đối phương một trận, nói:
- Được, vậy làm phiền ngươi.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho Thái sư thúc tổ thoả mãn!
Mạc Sương cười nói.
Nhìn ra được, hắn đang tận lực lấy lòng Lăng Hàn.
Đây cũng không phải là bởi vì hắn cảm kích Lăng Hàn. Cũng bởi vì Lăng Hàn chính là sư đệ của Chư Phong đại sư. Quan hệ này quá kinh người. Nếu như lão tổ tông Mạc gia ở đây, cũng nhất định sẽ tán thành hắn kết giao với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Không cần gọi ta là Thái sư thúc tổ. Gọi tên ta là được.
Hắn nhìn ra được, đối phương không phải là Đan Sư thật sự.
Mạc Sương thật ra cũng không muốn gọi Lăng Hàn bằng danh hiệu dọa người như vậy. Vừa nghe vậy hắn tất nhiên mừng rỡ, nói:
- Vậy ta gọi là Lăng ca.
- Có thể.
- Lăng ca, chúng ta cũng đi dạo với ngươi.
Đám người Hàn Đào cũng đều nói. Bọn họ lại không phải là người ngu. Bọn họ không nhìn ra lợi ích cực lớn của Lăng Hàn sao? Làm sao có thể để cho Mạc Sương một mình chiếm tiện nghi cho được.
Đoàn người dẫn Lăng Hàn đi. Chỉ còn lại có Bành Hóa Niên và Lô Hạo Danh sắc mặt đều thâm trầm, dường như muốn nhỏ ra nước tới.
- Hừ!
Bành Hóa Niên rũ áo rời đi. Hai bàn taythu ở trong tay áo nắm lại thật chặt. Hắn phẫn nộ đến cực hạn.
Chỉ là một kẻ đê tiện ở Thái An Thiên, lại dám khiến cho hắn khó xử. Hắn tuyệt đối không thể lại bỏ qua cho Lăng Hàn như thế được.
Chờ đấy. Đây chính là Quan Hóa Thành. Một mình ngươi là người hoàn toàn không có căn cơ, đi tới nơi này, nhất định sẽ bị hắn chơi cho xoay quanh.
Lễ mừng còn phải nửa tháng nữa mới diễn ra. Hắn còn có thời gian chơi Lăng Hàn tới tàn phế.
Nhìn thấy Bành Hóa Niên rời đi, Lô Hạo Danh cũng nhấc chân, đi tới một hướng khác.
Hắn đương nhiên cũng không có khả năng bỏ qua cho Lăng Hàn. Hắn không cần xin người giúp đỡ. Lô gia lại có nhiều cường giả Phân Hồn Cảnh. Cho dù ngươi chính là Đế giả Ngũ Trảm, nhưng tối đa cũng chỉ có thể địch nổi Dương Hồn. Ta mời ra một vị cường giả Âm Hồn, chẳng lẽ còn không thể trấn áp được ngươi sao?
Chờ xem.
...
Có đám người Mạc Sương cùng đi, Lăng Hàn đi dạo ở trong Quan Hóa Thành.
Không giống với Đan Đạo Thành, Quan Hóa Thành cũng chỉ có một tầng, nhưng cực kỳ lớn. Đừng nói mười ngày nửa tháng, cho dù là trăm năm nghìn năm qua cũng không nhất định có thể đi dạo hết toàn bộ thành.
Nơi này tương đương với một hành tinh lớn siêu cấp, cương vực vô cùng lớn, nhân khẩu phải tính tới mười ngàn vạn.
Bởi vậy, đám người Lăng Hàn cũng chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa. Thật may, trong thành đương nhiên là có truyền tống trận. Chỉ cần nộp lên tinh thạch, là ngươi có thể tùy ý ngao du.
Sau một ngày đi dạo, Lăng Hàn ở dưới lời mời tha thiết của Mạc Sương, tiến vào Mạc gia, hưởng dụng đương nhiên là phòng khách xa hoa nhất. Không chỉ tinh thạch chất đầy, tùy ý sử dụng, hơn nữa còn có phòng tu luyện thời gian với tốc độ tăng nhanh gấp trăm lần.
Phòng khách như vậy, Mạc gia chỉ dành để tiếp đón vị khách trân trọng nhất. Ví dụ như truyền nhân của Tiên Vương, cường giả Thăng Nguyên Cảnh. Lăng Hàn có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, có thể thấy được Mạc gia đối với hắn có bao nhiêu coi trọng.
Lại ở một ngày như vậy, Mạc Sương đột nhiên chạy tới, nói:
- Lăng ca, Lăng ca!
- Làm sao vậy?
Lăng Hàn đang cùng đám người nữ hoàng thưởng thức trà. Cuộc sống cũng không chỉ có tu luyện. Thời gian nên nghỉ ngơi thì chắc hẳn phải nghỉ ngơi thư giãn một chút.
- Tối hôm nay có một bữa tiệc, do Liễu Thánh Tử tổ chức. Thế nào, Lăng ca có hứng thú đi xem hay không?
Mạc Sương có chút hưng phấn nói.
Liễu Kiệt, Phổ Vân Giáo Thánh Tử, đệ tử chân truyền của Phổ Vân Tiên Vương, đã sớm bước vào Ngũ Trảm, nhất định phải trở thành nam nhân Tiên Vương. Tuy rằng Phổ Vân Giáo còn có mười ba Thánh Tử Thánh Nữ khác, so với Liễu Kiệt đều buồn bã thất sắc.
Không ai cho rằng còn có Thánh Tử Thánh Nữ nào có thể cùng Liễu Kiệt tranh đoạt vị trí Chưởng giáo sau này.
Trong lòng Lăng Hàn thoáng động.
Trình độ võ đạo của Quảng Long Thiên vốn không khác biệt so với Thái An Thiên. Nhưng mười vạn năm gần đây, "phong thuỷ" hai bên xuất hiện biến hóa rõ ràng. Phải nói rằng, Thái An Thiên không có thay đổi gì, nhưng Quảng Long Thiên lại đột nhiên tăng mạnh.
Nghiêm Tiên Lộ rất mạnh mẽ. Nhưng hắn vẫn tự thừa nhận mình không bằng thiên kiêu xếp hạng thứ chín Quảng Long Thiên. Điều đó khiến cho Lăng Hàn cảm thấy hứng thú vô cùng. Hắn muốn tìm hiểu một chút, xem Đế giả của Quảng Long Thiên rốt cuộc nắm giữ chiến lực thế nào.
- Phu quân, ngươi đi đi. Chúng ta không đi được.
Thiên Phượng Thần Nữ nói.
...