...
Hắn là Minh Văn Cảnh, nếu như xuất thủ, đương nhiên có thể dễ dàng đánh bại Lăng Hàn.
Nhưng làm vậy chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, trên mặt hắn không có ánh sáng.
Nhưng, tôn nghiêm của yêu tộc nhất định phải lấy lại, làm sao có thể yếu hơn nhân tộc?
- Chỉ là nhân tộc!
Hổ thiếu thản nhiên nói.
- Học trộm phương pháp của yêu tộc ta. Ta lấy lại trước, sau đó đi tìm nghị sự trưởng của các ngươi hỏi một chút!
Hắn trả đũa, nói Lăng Hàn là ăn cắp phương pháp của yêu tộc, như vậy lần này hắn ra tay chính là đương nhiên, mà không phải ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh mẽ bắt nạt yếu.
Lăng Hàn không khỏi lắc đầu. Ai nói yêu tộc chính trực? Tâm tư của gia hỏa này lại có thể rất vòng vo.
Hắn cười ha ha một tiếng, nói:
- Nói những lời lừa mình dối người này có ý nghĩa gì? Tới đi, buông tay đánh một trận. Ta lại sợ ngươi sao?
Đòn sát thủ của hắn chính là vòng tròn. Nhưng đối thủ là Minh Văn Cảnh, rất khó phát huy ra hiệu quả ngoài dự đoán. Cho nên, lúc này lại cần hắn vận dụng phi kiếm, hai chiêu kết hợp, có lẽ có thể đưa đến hiệu quả.
Cũng chỉ là khả năng. Bởi vì Minh Văn Cảnh quá mạnh mẽ.
- Làm càn!
Hổ thiếu đi nhanh, ép về phía Lăng Hàn.
- Nhớ kỹ ta tên họ, Hổ Tứ Hải!
Hắn phóng ra uy áp đặc biệt của Minh Văn Cảnh. Lại thêm bản thể hắn chính là một con yêu hổ, uy lực mạnh mẽ dữ dội đáng sợ, hình thành áp lực tất nhiên vô cùng đáng sợ, khiến cho tất cả mọi người run rẩy, giống như đối mặt với một con mãnh thú hồng hoang.
Ầm!
Đúng lúc này, trần nhà trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra.
Ầm.
Toàn bộ đấu trường dưới lòng đất nhất thời sụp xuống.
Chống đỡ lâu như vậy, căn phòng dưới lòng đất này cuối cùng không chịu được.
Ầm.
Toàn bộ đấu trường ầm ầm sụp đổ. Tất cả bụi bặm đều tỏa ra khắp nơi.
Ầm, ầm, ầm.
Nhưng từng tên cao thủ lập tức bạo phát, cứng rắn từ trong đống đổ nát lao ra ngoài.
Những người dám tiếp tục ở tại chỗ này, dù thế nào cũng phải là cao thủ cấp bậc Hoán Huyết, Cực Cốt, phá vỡ khu phế tích lao ra không thành vấn đề.
Chỉ là đấu trường dưới lòng đất vừa sụp suống, toàn bộ con đường cũng trở nên không thể tưởng tượng nổi. Chí ít ảnh hưởng tới nửa con phố. Còn có xe vừa vặn đi qua, thật bất hạnh đâm vào trong tầng hầm. Thật may, chỉ bị rơi vào, không bị chôn vùi.
Đoàn người Hổ Tứ Hải tất nhiên đều vọt ra. Bọn họ đưa mắt đảo qua, tìm kiếm vị trí của Lăng Hàn.
Nhưng Lăng Hàn giống như mất tích. Dù thế nào bọn họ cũng tìm không ra.
Đây là đương nhiên. Trong quá trình phá hủy, lao ra, mặt nạ của Lăng Hàn rơi xuống. Trang phục của mọi người đều tương tự nhau. Bọn họ làm sao có thể liếc mắt lại nhận ra hắn.
- Nhân tộc kia, đi ra cho ta!
Hổ Tứ Hải quát to, uy thế Minh Văn Cảnh di chuyển, vô cùng bá đạo.
Đánh bại Lăng Hàn tất nhiên là để cứu vãn uy danh của yêu tộc. Nhưng hắn còn đang mơ ước kỹ xảo yêu tộc ở trên người Lăng Hàn. Hắn có cảm giác, nếu có thể có nó, sau này nói không chừng hắn có thể trở thành đại thánh của yêu tộc.
Cho nên, hắn nhất định phải tìm ra Lăng Hàn, đoạt được bí thuật.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút. Nếu những người yêu tộc này không nhận ra hắn, vậy hắn đơn giản không ra mặt nữa.
Hắn lại không ngốc. Hiện nay hắn cũng không có thể địch nổi Minh Văn Cảnh.
Hắn tự tin, nhưng tuyệt đối không có cuồng vọng, nhảy qua hai cảnh giới lớn?
Nếu có thể thắng, đó mới thật sự là không bình thường.
Hắn làm đã đủ nhiều. Liên tục đánh bại bốn gã cường giả của yêu tộc, trong đó thậm chí còn có hai tồn tại Cực Cốt Cảnh.
Đủ rồi. Hiện tại trọng trách này lại giao cho Dương Bách, Hồng thái sư.
Cho dù hắn thật sự có thể đánh bại Hổ Tứ Hải, vậy thêm một hoàng tử Khai Khiếu Cảnh chạy ra nữa, cũng muốn hắn ra tay sao?
- Không ra sao?
Hổ Tứ Hải lộ ra cười lạnh.
- Vậy ta liền bắt đầu giết người, giết cho tới khi ngươi đi ra mới thôi!
Mọi người không khỏi vừa giận vừa sợ. Yêu tộc này thật đúng là thủ đoạn độc ác. Hơn nữa đây chính là Đế Đô, ngươi làm sao dám?
Nhưng người ta là Minh Văn Cảnh. trong Đế Đô cũng chỉ có Dương Bách và Hồng thái sư có thể chống lại. Nếu như hai vị này không tới, ngăn cản thế nào? Hơn nữa, trên yêu hổ này còn có một vị hoàng tử Khai Khiếu Cảnh. Đó mới là kinh khủng nhất.
- Lại cho rằng ta không dám sao?
Ánh mắt Hổ Tứ Hải đảo qua, tập trung ở trên người của Hiên Viên Định Quốc. Đây là người đi cùng Lăng Hàn. Nếu như không thấy Lăng Hàn, vậy lấy người này ra khai đao.
Hiên Viên Định Quốc không khỏi biến sắc, nói:
- Ta lại là con trai của Hiên Viên đại soái. Ngươi dám động ta, cha ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Thực sự cười chết ta. Chỉ là một Minh Văn Cảnh, cùng giai với ta.
Hổ Tứ Hải cười to.
- Cùng giai đánh, một trận ai có thể đánh bại ta?
Những lời này, hắn nói với sự tự tin tăng cao.
- Nhân tộc kia, ngươi ra hay không ra?
Hổ Tứ Hải lại nói.
- Ta đếm tới ba, ngươi còn không ra, liền chuẩn bị thay bằng hữu này của ngươi nhặt xác đi!
- Một!
- Không nên ra ngoài!
Hiên Viên Định Quốc lại rống to hơn. Hắn lại là con trai của Hiên Viên đại soái. chút khí phách ấy vẫn phải có. Hắn tức giận trừng mắt với Hổ Tứ Hải.
- Thánh hoàng xuất quan, các ngươi sẽ chờ khóc đi!
- Hai!
Hổ Tứ Hải không hề động đậy. Chỉ có Khai Khiếu Cảnh, một mình ngũ hoàng tử là trấn áp được.
Lăng Hàn thở dài. Hắn tất nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn Hiên Viên Định Quốc bị giết chết. Lúc này hắn chợt nhảy ra, nói:
- Mèo con, ngươi lại không thể có chút tiền đồ hay sao?
- Lăng Hàn!
- Lại là Lăng Hàn!
- Hóa ra người kia là Lăng Hàn!
- Không hổ danh là Hồng Thiên Bộ thứ hai, ngay cả trận pháp cũng biết!
- Đáng tiếc, hắn ở trên cuộc so tài săn bắn mạnh mẽ đột phá, không có bảo quả sinh mạng bù đắp bản nguyên, tối đa chính là đạt được Hoán Huyết ngũ biến, tuyệt đối không thể lại có tiến cảnh.
- Hừ, người ta dám đứng ra đấu cùng yêu tộc, cho dù tu vi của hắn sau này rơi đến Thông Mạch Cảnh, ta cũng phục hắn!
- Ta cũng phục!
Mọi người đều nói. Có người khinh thường Lăng Hàn, có người lại vô cùng kính phục, cho rằng Lăng Hàn vừa rồi có thể đứng ra, chính là nam nhân. Đánh bại bốn gã cao thủ của yêu tộc, vậy càng là nam nhân trong nam nhân.
Hổ Tứ Hải nhìn sang, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh:
- Hóa ra ngươi chính là Lăng Hàn!
- Không sai, là Lăng gia gia nhà ngươi.
Lăng Hàn hoàn toàn không khách khí, chống lại những súc sinh vậy không cần.
...