...
Quên đi, các ngươi đã không muốn cùng hội cùng thuyền, thì quan tâm các ngươi chết sống làm gì.
Lăng Hàn khoát tay áo một cái, cười nói:
- Các ngươi đã không muốn cùng hội, vậy cứ như thế đi.
- Lăng Hàn, ngươi thật là gia hỏa vong ân phụ nghĩa!
Có người trách cứ.
- Tần đại nhân lòng tốt để ngươi lên thuyền, nhưng ngươi không hề có tâm cảm ơn, thực sự là súc sinh!
- Đúng, quá không nhân tính.
- Xấu hổ cùng ngươi làm bạn.
Mọi người dồn dập trách cứ, ngay cả Tần Vĩ cũng lộ ra vẻ căm ghét.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn xác thực được Tần Vĩ thu nhận giúp đỡ, đây là sự thực, nhưng khi đó liền nói rõ, hắn lên thuyền không phải khách mời, mà là làm công thôi thúc trận pháp, cung cấp động lực cho thuyền lớn.
Đây là một giao dịch công bằng.
Lại nói, thời điểm sóng thần phát sinh, lẽ nào hắn không có tận lực sao?
Có thể nói, không có hắn ứng phó, thuyền lớn căn bản chống đỡ không tới làn sóng cuối cùng, đã sớm sụp đổ, vậy lúc này còn có mấy người có thể đứng ở chỗ này chỉ trích hắn.
Ngược lại, Lăng Hàn có Hắc Tháp, căn bản không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng.
Ha ha, nói đến vong ân phụ nghĩa, đám người này mới là vong ân phụ nghĩa!
Lăng Hàn không nói gì thêm, nể tình đồng hoạn nạn, hắn chẳng muốn chấp nhặt với những người này, nhưng ở đáy lòng đã cắt ra giới hạn với những người này, từ đây cùng hắn không hề có một chút quan hệ nào.
- Ha ha, không sao, không sao.
Ngược lại là Tiêu Tuấn cười giảng hòa.
- Gia sư được di bảo của Viễn cổ đại năng, tu luyện một môn kỳ công, tu theo lối khác ít thấy, vì lẽ đó các vị không cách nào phán đoán ra cảnh giới của chúng ta.
Viễn cổ đại năng, kỳ công!
Mấy chữ này lập tức để mọi người hưng phấn lên, không khỏi nghĩ đến Tần Vĩ từng nói, Vô Tận Hải Vực có bảo tàng, xem ra sư phụ của ba người này chính là đạt được bí bảo.
Phàm là dính đến Viễn cổ, vậy liền đại diện cho mạnh mẽ.
- Ba người chúng ta... Tương đương với Dương Hồn cảnh đi.
La Hà tiếp lời nói.
- Ồ!
Tất cả mọi người gật đầu.
Trong lòng Lăng Hàn run lên, Dương Hồn cảnh?
Nhưng theo trực giác của hắn, ba người này chí ít có sức chiến đấu cấp bậc Địa Hồn, mà hắn lại vô cùng tín nhiệm trực giác của mình.
Này cũng chỉ có một khả năng.
Ba người này đều là Đế giả!
Một đảo nhỏ, có ba Đế giả?
Điều này có thể sao?
Lăng Hàn cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng lại giải thích thế nào ba người này mạnh mẽ không bình thường đây?
Quái lạ.
- Đến, bên này.
Ba người Tiêu Tuấn cố ý trì hoãn bước tiến, để mọi người có thể ung dung quan sát phong cảnh bên đường, nơi này cây cối không quá cao to, nhưng sắc thái ban lan, cực kỳ mỹ lệ.
Đi gần nửa canh giờ, bọn họ rốt cục đi tới trước các kiến trúc.
Đây là một pháo đài cổ, hẳn có niên đại rất dài rất dài, trên mặt tường pháo đài cổ che kín rêu xanh, toả ra khí tức năm tháng tang thương.
- Xin mời.
Mọi người vốn tưởng rằng trong pháo đài cổ ở mấy thầy trò Tiêu Tuấn, không nghĩ tới chính là, người bên trong này thật không ít, nữ có nam có, trẻ có già có, đều là tu sĩ, chỉ là như ba người Tiêu Tuấn, bất luận thực lực mạnh yếu đều không cách nào nhìn ra được cảnh giới.
Tuy những người khác cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng không có quá mức để ở trong lòng, bởi vì trước Tiêu Tuấn liền nói, sư phụ của bọn họ đạt được một môn Viễn cổ công pháp, tu lối khác ít thấy, vậy không nhìn ra cảnh giới cũng rất bình thường.
Nhưng Lăng Hàn càng thêm hiếu kỳ, bởi vì ở thời điểm tiến vào pháo đài cổ, hắn nhìn thấy hai bên bày tượng đá.
Đó là hai cái có hình người, nhưng lưng mọc hai cánh, chân giống như móng bò, sau lưng còn có một cái đuôi dài, đầu mọc hai sừng. Sinh linh như vậy... Lăng Hàn từ trước tới nay chưa từng gặp qua.
Bọn họ... Thật chỉ là tu luyện một môn cổ công đơn giản như vậy sao?
Người trong pháo đài rất nhiệt tình, nhìn thấy bọn người Lăng Hàn tiến vào, không ai không dồn dập dâng lên, hô gọi, có càng lấy ra đồ ăn, rượu ngon, mời mọi người đi nhà của bọn họ làm khách.
- Ha ha, mọi người liền khách theo ý chủ, tùy ý liền được rồi.
Tiêu Tuấn nói.
- Giện nay Gia sư đang lúc bế quan, có lẽ sẽ tình cờ xuất quan một hồi, tại hạ sẽ thông bẩm, có thể Gia sư sẽ rất sẵn lòng tiếp kiến chư vị khách nhân.
Tất cả mọi người gật đầu, người ta có thể thu bọn họ là tốt lắm rồi, chủ nhân có nguyện ý gặp hay không, vậy tự nhiên phải xem tâm tình của người ta.
Bọn họ cũng không dám làm càn, trong pháo đài cổ có mấy người khí tức khủng bố, cho dù cảnh giới không hiện ra, cũng có thể cảm ứng được sự mạnh mẽ, có thể so với Tiên Phủ.
Mọi người xem như là dàn xếp, có điều, Tiêu Tuấn nói rồi, tất cả đồ vật trên đảo đều thuộc về Đảo chủ, cũng chính là của sư phụ bọn họ, không được Đảo chủ đồng ý, bọn họ không thể lấy đi một cọng cây ngọn cỏ.
Bởi vậy, hiện tại mọi người không thể đốn củi làm thuyền, chỉ có thể lẳng lặng đợi Đảo chủ lên tiếng.
Chỉ vài ngày sau, Tiêu Tuấn lại xuất hiện, vẫn là ba sư huynh muội bọn hắn, mời tất cả người ngoại đi vào làm khách.
Chủ nhân mời, huống hồ bọn họ có việc cầu người, đương nhiên không có đạo lý không đáp ứng, mọi người dồn dập ước định thời điểm đi tới Luyện Võ Trường của pháo đài cổ.
Nơi này cũng không chỉ là ba người Tiêu Tuấn, còn có thật nhiều người ở trong pháo đài cổ, nhưng mọi người phân biệt rõ ràng, phân ngồi hai bên.
Luyện Võ Trường không lớn, thính phòng chỉ chừng trăm cái, có điều, khu vực đấu võ là dùng đến quy tắc không gian, nhìn như nhỏ, kì thực rất lớn, đúng là không cần lo lắng không đủ khi động thủ.
Mọi người vừa ngồi xuống, có tiểu tỳ dâng trà thơm, chiêu đãi cũng coi như chu đáo.
- Tiêu huynh đệ, Đảo chủ lên tiếng sao?
Tần Vĩ không nhịn được hỏi, hắn là cảnh giới cao nhất trong đám người may mắn còn sống sót này, hơn nữa cũng là người Tần gia, có lý do mang theo mọi người trở lại bờ.
Bởi vậy, hắn quan tâm nhất là chuyện đi trở về.
Tiêu Tuấn lắc đầu nói:
- Tần đại nhân không nên sốt ruột, hiện nay Gia sư đang tìm hiểu một môn thần thông, không có lão nhân gia ngài lên tiếng, chúng ta cũng không dám tự ý quấy rối, kính xin các vị đợi ít ngày.
Tần Vĩ không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, chỉ có thể gấp ở trong lòng.
- Tiêu huynh, ngày hôm nay mời chúng ta lại đây, là vì chuyện gì?
Có người tính tình gấp lập tức hỏi.
La Hà cười cợt nói:
- Mọi người đều là tu sĩ, chúng ta lại ở lâu hải ngoại, chỉ biết nhắm mắt làm liều, cho nên muốn cùng các vị luận bàn một hồi, để biết mình không đủ chỗ nào.
...