Chương 4840: Đế Giáp


...

Chiến xa nhìn như rất chậm, kì thực nhanh đến mức kinh người, nó chỉ nhấp nhô vài cái đã đi rất ха.
Lăng Hàn duy trì trầm lặng, nếu vị cường giả này không thích nói chuyện, vậy hẳn đừng quấy rầy mới tốt.
Nhân vật phản diện bình thường chết bởi nói nhiều, mặc dù hắn không phải nhân vật phản diện nhưng vẫn tự hiểu lấy mình.
Được rồi, sau gần nửa ngày, chiến xa xuất hiện tại phần cuối bình nguyên, phía trước xuất hiện ngọn núi trụi lủi, chỉ có tảng đá hình thù kỳ quái, cũng không tồn tại thảm thực vật.
Lăng Hàn nhảy xuống đất, sau đó xoay người lại, hắn cung kính thi lễ với chiến giáp:
– Đa tạ tiền bối.
Chiến xa chậm rãi dừng lại, người mặc chiến giáp cũng không có trả lời.
Lăng Hàn lại thi lễ, lúc này mới quay người rời đi.
Sau khi đi mấy bước, bỗng nhiên hắn nghe tiếng “ầm”, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiến giáp rơi xuống đất, mũ giáp, hộ oản, bao đầu gối, tất cả rơi đầy trên chiến xa.
Nhưng không có cường giả xuất hiện.
Lăng Hàn cảm thấy căng thẳng, chẳng lẽ, trước đó chỉ là chiến giáp tự hành động?
Bởi vì chiến giáp vừa khớp, cũng không có lộ ra chút khe hở nào, cho nên, bên trong có người hay không cũng không nhìn ra.
Là chiến giáp mang mình tới đây?
Lăng Hàn cảm thấy tim đập mạnh, bộ chiến giáp này khẳng định là Đế binh.
Nói đến Đế binh, bình thường đều là vũ khí, mà Đế binh vì cái gì gọi là Đế binh mà không phải Đế khí, cũng có thể nhìn ra được, tuyệt đại bộ phận đều là hình thái binh khí mà không phải hộ giáp.
Nếu hắn có thể đạt được hộ giáp, công có Hỗn Độn Cực Lôi tháp, phòng có đế giáp, hắn trâu bò cỡ nào?
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Lăng Hàn và hắn lắc đầu bỏ qua.
Vì cái gì?
Từ xưa đến nay, hắn tuyệt đối không phải người đầu tiên tới đây, nhưng vì cái gì chiến xa, chiến giáp lại ở đây?
Chẳng lẽ người khác không hứng thú với đế giáp?
Khẳng định có, chỉ là không thể lấy đi.
Đây là dụ hoặc mê người, nhưng bộ chiến giáp này, chiếc chiến xa này vẫn ở đây, nó nói rõ cái gì?
Không phải không có người suy nghĩ, mà là không làm được.
Người thất bại?
Đều chết rồi.
Lăng Hàn đoán được, Đa Gia Phật nói tới nguy hiểm, chỉ sợ còn có khảo nghiệm lòng người.
Hắn hít sâu một hơi, hắn không chút do dự quay người rời đi.
Đế giáp rất mê người, nhưng Lăng Hàn có lòng tin vào mình.
Hắn có thể vô địch, không cần ngoại vật!
A?
Lăng Hàn vừa mới bước lên ngọn núi, hắn cảm thấy có lực lượng tác dụng vào thân thể như muốn xé nát hắn ra.
Hắn vội vàng vận chuyển bí lực trấn áp lực lượng này, thể phách cường đại vững như bàn thạch.
Một bước lại một bước, hắn kiên định đi lên phía trước.
Lực lượng này đang biến hóa, một hồi tác dụng lên toàn thân của hắn nhưng một hồi lại tác dụng lên bộ vị nào trên thân thể của hắn, việc này rất kinh khủng, lực lượng mạnh mẽ như vậy cùng bộc phát Lăng Hàn chỉ phản ứng hơi chậm thì bộ phận đó đã chảy máu.
Lăng Hàn cau mày, tay trái của hắn xuất hiện lỗ máu, máu tươi trong suốt nhưng không có rơi xuống.
Bởi vì thể phách của hắn cường hoành, nếu không, cái lỗ máu này sẽ mở rộng gấp đôi, thậm chí toàn bộ cánh tay của hắn sẽ đứt gãy.
Lăng Hàn sinh ra cảnh báo, tuyệt đối không thể sơ ý, hắn nhất định phải phản ứng đầy đủ kịp thời, nếu không, cỗ lực lượng này bộc phát trong thức hải của hắn thì sao?
Đây chính là nơi quỷ quái, hung hiểm không gì sánh được.
Lăng Hàn tăng phản ứng lên cực hạn, lực lượng kia cũng hành động theo hắn.
Còn tốt, mặc dù lực lượng bộc phát rất mạnh nhưng tốc độ vẫn không nhanh bằng hắn, chỉ cần hắn phản ứng kịp thời thì không bị đả thương.
Nhưng mà, Lăng Hàn cũng không phải chỉ cần đối kháng lực lượng này, hắn còn phải đi đường và quan sát tình huống trên núi, vạn nhất còn gặp nguy cơ lớn hơn thì sao?
Ngọn núi không cao, bởi vì nơi này có quy tắc quỷ dị tác dụng nên muốn xé nát cơ thể con người, cho nên, tốc độ Lăng Hàn không thể đi nhanh được, nhất định phải toàn tâm toàn lực đối kháng lực lượng này.
Bởi vậy, sau khi đi thật lâu thì hắn dừng bướ.
A?
Lăng Hàn sững sờ, hắn nhìn thấy một gốc dây leo trên đỉnh núi, nó cuộn lại trên nham thạch đỏ thẫm, gốc dây leo giống như đã chết, lá cây điêu linh hơn phân nửa, trên mặt của nó lại kết một quả trái cây.
Trái cây này lớn như quả nhãn nhưng có màu hồng phấn, vỏ trái cây có hoa văn huyền diệu, từ đó người nào nhìn thấy cũng muốn ăn.
– Ngô!
Lăng Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, hắn phun ra một ngụm máu tới.
Tại sao lại phân tâm vào lúc này?
May mắn, lực lượng kia tác dụng lên toàn thân của hắn, bởi vậy hắn chỉ phun máu tươi chứ không trực tiếp chết đi.
Lăng Hàn vội vàng thu hồi ánh mắt, hắn cất bước đi qua, một tay hái quả xuống, hắn đang quan sát đây là cây gì, tại sao sinh trưởng tại nơi quỷ quái này mà không hỏng, khẳng định là bảo quả!
Sau đó, hắn xuống núi.
Sau khi hắn đi gần nửa ngày, cuối cùng Lăng Hàn đi tới dưới núi, phía trước là một khu vực bình nguyên, khắp nơi có băng tuyết bao phủ, có hàn ý vô tận ập tới, hắn cũng phải run rẩy.
Đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Bên dưới là băng thiên tuyết địa, trên núi lại có dung nham dâng trào có thể tuỳ tiện thiêu chết Thánh Nhân.
Lực lượng quái dị biến mất, nhưng Lăng Hàn không dám sơ ý, dung nham có thể thiêu chết Thánh Nhân, hắn cũng không thể an toàn hơn chút nào.
Lăng Hàn không có vội vã tiến lên, hắn chữa thương trước tiên.
Mặc dù chỉ một ngày ngắn ngủi nhưng lực lượng kia tàn phá làm thân thể hắn bị tổn thương, hơn nữa thời khắc bảo trì trạng thái khẩn trương cao độ cũng làm hắn mệt mỏi.
Hắn cần nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, thương thế của hắn đã khỏi hẳn, tinh thần của hắn sung túc không thiếu sót.
Rốt cuộc hắn cầm trái cây hái được trên đỉnh xuống ra xem, hắn xem xét cẩn thận.
Trên núi đầy lực kéo quái dị, hắn cần phải ứng phó cẩn thận, gốc dây leo kia có thể sống sót, trái cây này có gì kỳ lạ?
Hắn cẩn thận xem xét, mặt ngoài trái cây có hoa văn huyền diệu, giống như ẩn chứa một loại đại đạo chân giải nào đó, ánh mắt của hắn bị hấp dẫn vào trong đó.
Qua thật lâu, rốt cuộc Lăng Hàn mới thu hồi ánh mắt, trên ngón tay của hắn xuất hiện đạo tắc, đạo tắc như sợi dây vòng quanh ngón tay, hắn điểm một cái, ong ong ong, đại đạo minh xướng.
Lăng Hàn kinh ngạc, đây là thủ pháp điều động đạo tắc, có thể dùng gia tăng uy lực của tiên thuật.
Tê, hoa văn trên vỏ trái cây đã thần kỳ như thế, như vậy quả này là đại dược?
Lăng Hàn không do dự, hắn lập tức ném vào trong miệng, hắn nhai một cái, nước trong trái cây chảy ra, dòng nước ngọt ngào không gì sánh được, làm cho lỗ chân lông của hắn như nở ra.
Thật ngon.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, nhưng toàn bộ quả đã biến thành nước chảy vào trong miệng của hắn, chỉ còn vỏ ngoài của trái cây mà thôi.

...