...
- Hèn hạ.
Bích Tiêu công chúa mắng một câu.
Lăng Hàn vẫn bình thản:
- Đây là bản tính của bọn họ, tính cách rất ác liệt.
Hắn sốt qua mấy kỷ nguyên trong Nguyên thế giới, hắn có thể không hiểu rõ lòng người hay sao?
Hắn đã gặp quá nhiều tính cách ác liệt hơn thế.
Giết là xong.
Hắn vừa che chở Bích Tiêu công chúa, vừa xuất thủ tấn công, thay phiên sử dụng Thiên Đạo Hỏa và năng lượng hủy diệt, lực công kích của hắn cuồng bạo vô song, không ai dám đón đỡ.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, hiện tại là ba phe nhân mã, ba người Lăng Hàn, đoàn đội Kim Cảnh Thiên và khô lâu binh, ba bên đều ở trạng thái thù địch lẫn nhau, nhưng dù sao đám người Lăng Hàn và Kim Cảnh Thiên đều có trí tuệ, gặp được nguy hiểm, bọn họ sẽ từ bỏ chiến đấu với nhau trước, chuyên tâm đối phó khô lâu binh sau đó mới có thể nhắm vào nhau.
Trận pháp cũng phát uy, cột sáng bay khắp nơi giống như một sân khấu muôn màu muôn sắc.
Thời gian không ngừng trôi qua, rốt cuộc đám người Kim Cảnh Thiên không chịu nổi, phải đồng thời đối mặt công kích với Lăng Hàn và khô lâu binh, việc này còn nguy hiểm hơn chỉ đối mặt với khô lâu binh.
- Rút lui! Rút lui! Rút lui!
Kim Cảnh Thiên phát ra hiệu lệnh, mọi người vội vàng rút lui ra khỏi trận pháp, một lần nữa kết thành đội hình ngăn cản khô lâu binh công kích.
Bọn họ vẫn còn sợ hãi, cũng khiếp sợ chiến lực của Lăng Hàn.
Có ai nghĩ tới, một tên Trận sư lại có sức chiến đấu đáng sợ như thế, đánh những người bọn họ không còn tính tình. Đương nhiên, việc này cũng có quan hệ với hoàn cảnh, nhiều khô lâu binh tham gia náo nhiệt như thế, từ đó cũng phân hóa rất nhiều chiến lực của bọn họ.
- Chờ trời vừa sáng, nhất định phải giết người này.
Kim Cảnh Thiên lạnh lùng nói một câu.
- Đúng thế!
Mọi người đều gật đầu, theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn thật ghê tởm, rõ ràng có trận pháp chống cự đại quân khô lâu, lại cố tình cự tuyệt bọn họ ra bên ngoài, còn làm hại bọn họ chết không ít người.
Bọn họ là ai?
Có người nào không phải truyền nhân ưu tú của đại giáo, cho dù không phải đỉnh cấp nhưng cũng là số một số hai, một tên thổ dân lại dám làm hại bọn họ? Đúng là chán sống mà.
Chờ lấy.
Rốt cuộc đêm dài qua đi, khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện, tất cả khô lâu binh mất đi lực lượng, toàn bộ bọn chúng đều ngã xuống đất.
Lúc này, đám người Kim Cảnh Thiên đồng loạt xông tới bao vây đám người Lăng Hàn.
- Các ngươi còn chưa tiếp thu giáo huấn?
Lăng Hàn nhìn lướt qua đám người này, sát khí bộc phát.
- Hừ, lần này không có đám binh tôm tướng cua giúp đỡ ngươi, hơn nữa, chúng ta cũng không ngốc bước vào trận pháp.
Kim Cảnh Thiên thản nhiên nói ra, hắn thấy, chiến lực Lăng Hàn đúng là bất phàm, nhưng uy hiếp chân chính lại đến từ trận pháp.
Cho nên, chỉ cần không bước vào trong trận pháp, chiến lực của Lăng Hàn sẽ giảm đi một nửa.
- Các ngươi lưu lại đây.
Lăng Hàn nói với Bích Tiêu công chúa cùng Lục Oa, hắn lại bước ra khỏi trận pháp.
A?
Đám người Kim Cảnh Thiên sững sờ, đã xảy ra chuyện gì, Lăng Hàn lại tự mình đi ra?
Ngươi ở trong trận, chúng ta còn có vài phần kiêng kị, chỉ tiến hành công kích từ xa, nhưng ngươi đi ra ngoài, chúng ta cần kiêng kị hay sao?
- Đúng là muốn chết!
Kim Cảnh Thiên lạnh lùng nói một câu.
- Cùng tiến lên, xử lý hắn!
Tất cả mọi người đằng đằng sát khí.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Một đám gà đất chó kiểng, tiễn các ngươi lên đường, tránh làm ô nhiễm mắt ta.
- Cuồng vọng!
Nhìn thấy Lăng Hàn càng đi càng gần, hắn đã rời xa trận pháp, nội tâm Kim Cảnh Thiên càng ngày càng chắc chắn, hắn thấy, Lăng Hàn đã là người chết.
- Giết!
Những người kia hét lớn, cùng xông lên tấn công Lăng Hàn.
Mặc cho ngươi thiên tài như thế nào, bọn họ có hơn ba mươi người, hơn nữa không thiếu thiên tài Trúc Cực Cơ, một người xuất một chiêu là có thể đánh ngươi nằm xuống đất.
Kim Cảnh Thiên cũng cảm thấy Lăng Hàn đang tự tìm cái chết, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Lăng Hàn nào có cơ hội lật bàn.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn vận dụng Tiên Đạo Cơ Thạch của mình.
Ân, Tiên Đạo Cơ Thạch?
Tất cả mọi người sững sờ, ngươi có ý gì?
Ngươi cho rằng chính mình là Trúc Cực Cơ, có thể dùng Tiên Đạo Cơ Thạch tiến hành uy hiếp sao? Quá ngây thơ rồi, nơi này không thiếu cường giả Trúc Cực Cơ.
Ông, khí thế đáng sợ bộc phát, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, cảm giác ngạt thở bao phủ tâm thần bọn họ.
Không thể động đậy, cảm giác giống như bị thiên địa áp chế, nếu như muốn bước lên phía trước một bước, bọn họ có cảm giác Tiên Đạo Cơ Thạch của mình sẽ vỡ nát.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ bởi vì Tiên Đạo Cơ Thạch kia hay sao?
Tất cả mọi người đều ngừng bước, cũng không muốn Tiên Đạo Cơ Thạch của mình vỡ nát một cách khó hiểu, cho dù chỉ là khả năng.
Không giống, thật sự không giống.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Tiên Đạo Cơ Thạch của Lăng Hàn, hoa văn trên đó khác với hoa văn trên Tiên Đạo Cơ Thạch của bọn họ, nó tỏa ra khí tức viễn cổ, dường như đã trường tồn với thế gian.
Tại sao lại có Tiên Đạo Cơ Thạch khủng bố như vậy?
Lăng Hàn đã vận dụng Tiên Đạo Cơ Thạch của mình, như vậy hắn đã có quyết tâm phải tiêu diệt tất cả đám người này, ông, Hỗn Độn Cực Lôi tháp xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, hỗn độn khí xuất hiện, nó có thể trấn áp thiên địa, cũng trấn áp đám người chung quanh.
- Đây là pháp khí gì?
- Cây roi tam tinh của ta đang run rẩy, dường như gặp đế vương trong pháp khí.
- Trời ơi, đầu tiên là Tiên Đạo Cơ Thạch có lực lượng trấn áp, sau đó lại có bảo tháp kinh khủng, rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì?
- Vùng đất lạc hậu? Ta nhổ vào, nơi này đâu phải vùng đất lạc hậu, vùng đất lạc hậu làm sao có thể sinh ra thiên tài như thế, thai nghén ra bảo vật như vậy?
Tất cả mọi người kinh hãi, cho dù là Tiên Đạo Cơ Thạch của Lăng Hàn hay Hỗn Độn Cực Lôi tháp, tất cả đều làm bọn họ sợ hãi, đây là nghiền ép trên cấp độ.
Kim Cảnh Thiên lại hừ một tiếng, nói:
- Vội cái gì? Chúng ta có hơn ba mươi người, hơn nữa, các ngươi nghĩ xem, hắn không chỉ có bảo vật, phải là công pháp cấp bậc gì mới có thể tu thành Tiên Đạo Cơ Thạch như thế?
Đôi mắt mọi người sáng lên, ánh mắt bọn họ đã bị tham lam bao phủ.
Hỗn Độn Cực Lôi tháp chỉ có một người chiếm được, nhưng Lăng Hàn dựa vào công pháp tu hành ra Tiên Đạo Cơ Thạch, như vậy, chỉ cần mình tu thành môn công pháp này, chẳng phải rất trâu bò hay sao?
Tiên Đạo Cơ Thạch vừa ra, ai dám tranh phong?
Kim Cảnh Thiên nói đúng, bọn họ có hơn ba mươi người, vừa vặn nhân cơ hội này bắt lấy Lăng Hàn, nếu không một đấu một, bọn họ làm gì có phần thắng.
Nghĩ như thế, bọn họ đều bộc phát chiến ý đáng sợ, hoàn toàn bị tham lam che phủ tâm trí.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Sắp chết đến nơi còn động tham niệm, đúng là ngu không ai bằng!
Hắn tiến lên thật nhanh, Tiên Đạo Cơ Thạch và Hỗn Độn Cực Lôi tháp đồng thời phát uy, hai tồn tại vô thượng bộc phát uy thế, một trấn áp người, một trấn áp khí, song trọng áp bách như vậy, cho dù giới hạn cảnh giới, chỉ có thể phát huy ra uy áp Trúc Cơ, nhưng bọn họ cũng chỉ là Trúc Cơ.
Sắc mặt mọi người khó coi, bọn họ rất khó ngưng tụ chiến lực bản thân, cho dù thiên kiêu như Kim Cảnh Thiên cũng chỉ có thể vận dụng một phần ba chiến lực mà thôi.
Quả thật là muốn mạng bọn họ mà.
...