...
Mã Tuyên Vương nhìn đối phương, hơi nhíu mày hỏi dò:
- Tông chủ Hồng Viêm tông, Hứa Phi Hứa huynh?
Tiên Vương Nhị Trọng Thiên cười to nói:
- Đúng là bổn tọa.
Tim Mã Tuyên Vương rớt cái bịch, ngoài mặt không lộ vẻ gì:
- Không biết Hứa huynh lại đây có chuyện gì:
Hứa Phi lắc đầu nói:
- Mã huynh nói gì kỳ, mới quát đuổi một trưởng lão của bản tông đi nhanh vậy đã không nhớ?
Nghe câu đó đám người Lý gia tê liệt ngã ngồi chợt vực dậy tinh thần, Lý Tĩnh Sơ khép miệng lại.
Tình huống... có lẽ có thay đổi.
Mã Tuyên Vương ậm ừ, cười nói:
- Xem trí nhớ của bổn tọa, thì ra Hứa huynh đến vì chuyện này. Nhưng hình như bổn tọa không tổn thương trưởng lão đó của quý tông?
Hứa Phi gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng tôn tử của La trưởng lão chết thảm tại đây, bổn tọa làm tông chủ Hồng Viêm tông không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Mã huynh, xin hãy giao hung thủ ra, qua mấy ngày bổn tọa mời huynh uống rượu, trò chuyện một buổi.
Mã Tuyên Vương xòe tay nhún vai:
- Hung thủ gì? Bổn tọa không biết.
Ai ngờ người Lý gia rống to:
- Là hắn, hắn đó!
Bọn họ cùng chỉ vào Vương Toàn Hà, đây là hy vọng duy nhất của họ nên bất chấp uy thế từ Mã Tuyên Vương.
Lý Tĩnh Sơ khóc ròng:
- Tiên Vương đại nhân, thiếp thân là thê tử mới được La Quang cưới vào cửa, cuồng đồ này luôn thèm muốn nhan sắc của thiếp thân, hành hung ngay trong hôn lễ của thiếp thân. Xin đại nhân chủ trì công đạo!
Lý Tĩnh Sơ khóc sướt mướt động lòng người.
Đáng tiếc Hứa Phi không động lòng, đã quá xem thường Tiên Vương.
Mã Tuyên Vương cau mày, gã không ngờ có khúc chiết, người Lý gia bùng nổ lòng can đảm lớn như vậy, dám mở miệng trước mặt gã.
Hứa Phi nửa cười nửa không nhìn Mã Tuyên Vương.
Mã Tuyên Vương trầm ngâm nói:
- Tiểu tử này rất quan trọng, Hứa huynh đừng xen vào thì tốt hơn.
Hứa Phi chế nhạo:
- Ồ, không lẽ là con riêng của Mã huynh?
Bốp!
Hứa Phi bị cho ăn tát, một tiếng giòn vang khiến gã giật mình biến sắc mặt.
Cái tát tuy làm Hứa Phi đau nhưng quan trọng là gã không biết ai ra tay, ngẫm nghĩ kỹ, gã rùng mình ớn lạnh.
Hứa Phi không dám giận ngược lại nhỏ nhẹ hỏi:
- Là... vị đại nhân nào giá lâm, xin thứ lỗi Hứa mỗ không có từ xa tiếp đón.
Tim Mã Tuyên Vương rớt cái bịch thầm nghĩ: Không lẽ là hắn?
Giọng Lăng Hàn vang lên:
- Cái tát này là phạt ngươi miệng tiện, có phục không?
Lăng Hàn vốn không muốn ra tay nhưng ai kêu Hứa Phi nói Vương Toàn Hà là con riêng của Mã Tuyên Vương, làm loạn gia phổ của người ta rõ là ngứa mỏ muốn ăn đòn.
Hứa Phi thầm mếu, gã chỉ nói giỡn một câu đã vời mối họa cho mình. Hứa Phi thầm kêu oan, nhưng không dám lộ ra trên nét mặt.
Hứa Phi càng nghiêm túc nói:
- Vị đại nhân này dạy rất đúng, Hứa mỗ chắc chắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Lăng Hàn nói:
- Đi đi.
Hứa Phi không cam lòng hỏi:
- Vị đại nhân này có thể cho phép mỗ chiêm ngưỡng mặt mày không?
Bốp!
Hứa Phi lại ăn tát.
Mã Tuyên Vương nhìn, thầm cười nhạt. Dù chưa thấy Lăng Hàn nhưng Mã Tuyên Vương đã đoán ra thân phận người bí ẩn, thầm nhủ Lăng Hàn là tồn tại ghê gớm cỡ nào, nói vài câu với ngươi là đã đủ nể mặt, ngươi còn muốn gặp người ta?
Đùa, đây chính là Thiên Tôn.
Hứa Phi ăn cái tát này trong lòng hoàn toàn chịu thua.
Lần này Hứa Phi đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị tát mà không hiểu ra sao, hiển nhiên thực lực của đối phương không chỉ có cao hơn gã mà còn cao rất nhiều.
Không chọc vào nổi.
Hứa Phi vái không khí rồi bỏ đi, gã muốn rời xa chốn thị phi này, vĩnh viễn không bước chân vào đây nữa.
Vương Toàn Hà thu về tầm mắt, y biết người bí ẩn ra tay chắc chắn là Lăng Hàn, chỉ có hắn mới có thực lực cường đại như vậy.
Vương Toàn Hà tiếp tục giết người, thẩm vấn một người thì giết một, nếu gặp người Lý gia lúc trước không gây tội thì chỉ phế tu vi rồi ném sang bên, tha cho con đường sống.
Nhưng trong thế giới này không còn tu vi khác gì đã chết?
Lý gia chủ hét to:
- Nghịch tử, ngươi hung tàn như vậy có ngày sẽ chết trong tay người khác!
Bây giờ chỉ còn Lý gia chủ và Lý Tĩnh Sơ sống sót.
Vương Toàn Hà lạnh lùng nói:
- Ngươi phải chết một trăm lần.
Vương Toàn Hà từng chút một tách rời Lý gia chủ ra.
Mã Tuyên Vương thấy bất nhẫn, giết người cùng lắm rơi đầu xuống đất, nhưng làm vậy hơi quá đáng.
Lăng Hàn ở gần đó nên Mã Tuyên Vương không dám ngăn cản Vương Toàn Hà.
Lý Tĩnh Sơ sợ đến ướt quần, mặt không chút máu.
Lý gia chủ rất thảm, bị chém thành trăm khúc, không dư một khối, không thiếu một, nhưng trong một chốc chưa chết được, máu chảy đầy đất, cảnh tượng làm người không nỡ nhìn lâu.
Mã Tuyên Vương quay đầu đi, nếu không phải biết Lăng Hàn ở gần đây thì gã dù không ngăn cản cũng sẽ bay đi, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng bây giờ Mã Tuyên Vương cố nén buồn nôn đứng một bên.
Lăng Hàn hơi cau mày, chẳng lẽ hắn bồi dưỡng ra một ác ma sao?
Chờ Lý gia chủ tắt hơi thở cuối cùng, Vương Toàn Hà nhìn hướng Lý Tĩnh Sơ.
Lý Tĩnh Sơ quỳ tạp dưới đất liên tục dập đầu, tóc tai bù xù như người điên:
- Đừng giết ta! Đừng giết ta! Toàn Hà, ta chấp nhận làm tất cả vì ngươi, ta không cầu làm thê tử của ngươi, ta sẽ làm nha hoàn, làm nữ nhân của ngươi...
Phập!
Tiếng van xin ngừng bặt vì một nhát kiếm đã đâm thủng thức hải của nàng.
Vương Toàn Hà rút kiếm về, biểu tình tràn ngập phức tạp.
Thù lớn đã trả nhưng vì sao y không hề thấy vui.
Lăng Hàn xuất hiện:
- Đi thôi.
Lăng Hàn nắm lấy Vương Toàn Hà, mở ra hư không mang theo y xuyên qua vị diện.
Trước khi khe hở hư không khép lại giọng Mã Tuyên Vương cung kính vọng vào:
- Cung tiễn đại nhân!
Chỉ có Thiên Tôn mới xé rách hư không được, dưới Thiên Tôn thì chỉ có thể xé ra không gian, không thể phá mở bình chướng vị diện.
Mấy tháng sau Lăng Hàn mang theo Vương Toàn Hà trở lại Huyền Mạc vị diện. Lăng Hàn kể lại lai lịch của Vương gia rõ ràng cho Vương Toàn Hà nghe.
Vương Toàn Hà quỳ xuống cung kính hành lễ với Lăng Hàn:
- Bái kiến lão tổ.
Lăng Hàn thở dài hỏi:
- Ngươi có oán ta?
Vương Toàn Hà không ngước đầu lên:
- Không dám.
Không dám chứ không phải không có.
Lăng Hàn vẫy tay:
- Từ hôm nay ngươi tên là Lăng Toàn Hà đi.
Không ngờ Vương Toàn Hà bướng bỉnh nói:
- Lão tổ, không có lệnh của phụ mẫu thì Toàn Hà không dám sửa họ.
Tâm kết của tiểu tử này rất nặng.
Lăng Hàn trầm ngâm nói:
- Được rồi.
Lăng Hàn không thể nào luôn bỏ công sức vào hậu nhân này, chờ đến tổ địa Lăng gia rồi hắn kêu Lăng Kiến Tuyết giải quyết chuyện này, còn hắn thì bế quan.
...