...
Bọn họ chỉ mới học chút thuật hợp công, không phối hợp tốt, càng không có ăn ý vậy mà kêu bọn họ trừ cướp?
Đây rõ là chịu chết!
Dù thành công thì trả giá cũng sẽ cực kỳ đắt, có lẽ một nửa người không thể quay về.
Mọi người không ngốc, lập tức đoán ra là Đinh Hổ giở trò quỷ nhằm vào Lăng Hàn, bọn họ là tốt thí. Sao không đẩy Lăng Hàn đi chịu chết một mình đi?
- Lăng Hàn, ngươi là đội trưởng, phải hoàn thảnh nhiệm vụ này thật hoàn mỹ.
Ngũ Tinh đưa một khối ngọc giản ra:
- Trong này có tư liệu tỉ mỉ về đám sơn tặc đó, chỉ là một đám tạp nham, mới có mười đỉnh Thánh Vương. Nên phải khống chế nhân viên tổn thất trong vòng mười người, nếu vượt qua số đó thì... sau khi ngươi quay về chờ nhận quân pháp xử phạt đi.
Ác chưa từng thấy!
Lăng Hàn tuyệt đối không tin lời của Ngũ Tinh.
Có lẽ Ngũ Tinh chỉ thuật lại, chính gã cũng không rõ thực lực thật sự của đám sơn tặc đó. Lăng Hàn dám chắc đây là Đinh Hổ nhằm vào hắn, sao có thể cho hắn qua cửa dễ vậy được.
Đám sơn tặc này chắc chắn rất mạnh, dù không thể diệt Lăng Hàn cũng có thể làm đội bọn họ bị thương nghiêm trọng, khi hắn quay về sẽ bị phạt nặng, tìm đại cái cớ có thể giết hắn trong tù.
Lăng Hàn lắc đầu. Ngươi đường đường là lão tổ Trảm Trần, vì đối phó hắn có cần tốn công sức như vậy không?
Đây còn là vì ba gia tộc lớn kiềm chế lẫn nhau, nếu không Đinh Hổ đã chẳng rắc rối như vậy, muốn giết liền giết, ai dám nói gì gã.
Quân lệnh, không thể không tuân!
Đội trăm người xuất phát, giáo quan không đi cùng, tỏ rõ muốn triệt để hố chết người.
Lăng Hàn thì tràn đầy tự tin.
Đinh Hổ bỏ sót hai điều. Thứ nhất, vết thương của Lăng Hàn đã lành, sức chiến đấu đầy đủ. Thứ hai, Nữ Hoàng có sức chiến đấu cực kỳ mạnh, không nói tới hai người liên hợp lại, một người dư sức càn quét Sáng Thế cảnh.
Trừ phi có thánh tử, thánh nữ của đại giáo xuất thế, không thì không ai sánh bằng Lăng Hàn, Nữ Hoàng được. Hai người tu ra một ngàn vạn ngôi sao khi ở Hằng Hà cảnh.
Dù kẻ địch có hung mãnh đến mấy hai người một tấn công, một phòng thủ sẽ giải quyết hoàn mỹ.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng tự tin nhưng người khác thì không.
So với chạy đi chịu chết, không bằng làm đào binh, cùng lắm vĩnh viễn không trở về Thương Nguyệt thành.
Vừa ra khỏi thành đã có người muốn chuồn đi.
Lăng Hàn bắt lại mười ba người muốn bỏ chạy, kéo ra hai kẻ đầu têu, là hai người này xúi giục mọi người dẫn dến đào binh.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ta biết mọi người không quá tự tin vào nhiệm vụ lần này, nhưng ta ở đây nói một câu, miễn ta còn đây thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Lần này ta chỉ phạt nhẹ, nếu ai còn định làm đào binh thì đừng trách ta xử phạt theo quân pháp.
Mọi người bĩu môi. Ngươi nói thì đơn giản, nhưng nếu thật sự đánh nhau với sơn tặc ngươi làm sao bảo đảm an toàn cho chúng ta?
Lăng Hàn mạnh mẽ ra tay trấn áp hết mọi người, ít ra trong thời gian ngắn không ai dám làm đào binh, nhưng nếu chiến đấu bắt đầu không chừng bọn họ sẽ thừa dịp chiến loạn chạy trốn.
Bọn họ ra khỏi cửa thành chạy hướng Loạn Phong sơn, nơi đó cách Thương Nguyệt thành bảy ngày đi đường. Dưới Loạn Phong sơn có một con đường buôn bán rất quan trọng nối Thương Nguyệt thành với Ba Vũ thành.
Hiện giờ có một nhóm sơn tặc gầy dựng hang ổ trên Loạn Phong sơn, thường sẽ đánh cướp thương lữ qua lại.
Thật ra mỗi năm đều có sơn tặc, thương đội quen rồi. Đa số sơn tặc sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ xin ít tiền trà nước. Nếu xảy ra ác chiến chắc chắn có người tử thương, sơn tặc không sợ chết sao?
Nhưng nhóm sơn tặc này khác, bọn họ tâm ngoan thủ lạt, gặp thương đội sẽ đuổi tận giết tuyệt, căn bản không chừa người sống. Bọn chúng rất gian xảo, nếu thương đội thuê lực lượng hộ vệ cường đại thì chúng sẽ né tránh, nếu có thể thành công thì sẽ không thương xót tiêu diệt nguyên thương đội.
Dọc đường đi Lăng Hàn đã đặt ra sách lược, trăm người giả làm thương đội dụ sơn tặc tấn công bọn họ.
Vì bảo đảm sơn tặc sẽ ra tay Lăng Hàn kêu mấy đỉnh Thánh Vương trốn vào trong thùng xe. Thật ra làm vậy dư thừa, vì đội bọn họ vốn không có bao nhiêu cao thủ, đỉnh Thánh Vương mới có sáu người.
Bọn họ đánh xe ngựa, không giấu tung tích, giơ cờ hiệu Thương Nguyệt quân. Nhưng người có kinh nghiệm nhìn sơ liền biết nhóm người này là tay mới.
Tàn binh yếu ớt cộng thêm thu hoạch tràn đầy, đây đúng là như đang nói to với người khác mau đến cướp bóc chúng ta đi.
Tuy kế hoạch này đơn giản nhưng vô cùng thực dụng. Đến khu vực Loạn Phong sơn không lâu Lăng Hàn phát hiện có người theo sau, hắn cố ý kêu đội xe đi nhanh, tỏ rõ ta đã biết không ổn phải chạy mau.
Chiêu này rất hữu dụng, hai canh giờ sau một đám người từ hai bên đường giết ra chặn lại đằng trước và đằng sau đường đi của họ.
Một sơn tặc cười tủm tỉm nói:
- Chúng ta chỉ cướp tiền, nên hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chờ chúng ta đi sẽ tha cho các ngươi tự do!
Đây là nói dối, nếu ai thật sự bó tay chịu trói thì chờ đợi là tay giơ đao chém.
Nữ Hoàng bước ra, tính cách kiêu ngạo như nàng không thích hợp bảo vệ người khác, nên nàng chủ công, Lăng Hàn chủ phòng.
Gió núi thổi váy dài Nữ Hoàng bay bay, vải dệt dán sát thân thể mềm mại vẽ ra dáng người hoàn mỹ vô khuyết. Một đống tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Sơn tặc huýt sáo nói:
- Đại mỹ nhân, gỡ khăn che mặt ra cho chúng ta xem đi!
- Lão cửu, không chừng nữ nhân này mặt xấu xí thì sao?
- Chỉ xem dáng người thì mặt xấu mấy lão tử cũng đè! Cùng lắm che mặt lại, tắt đèn thì đẹp cỡ nào cũng có ích gì.
- Ha ha ha!
Đám sơn tặc cười khả ố, ánh mắt dâm tà nhìn Nữ Hoàng. Sau mỗi lần đánh cướp nếu trong thương đội có nữ giới sẽ bị bọn chúng làm nhục.
Vèo!
Bóng người chợt lóe, Nữ Hoàng đã lao ra ngoài. Lý niệm của nàng rất đơn giản: Không thích thì giết.
Một đầu người bay lên trời, Nữ Hoàng đứng bên cạnh lão cửu, đối phương chỉ còn cái xác không đầu, cổ tuôn máu như suối.
Đám sơn tặc giật nảy mình, tốc độ rất kinh người, thực lực quá đáng sợ.
- Tiểu nương môn, dám giết người của chúng ta, lá gan to lắm.
Một người như là thủ lĩnh bước ra âm trầm nhìn Nữ Hoàng:
- Vốn định tha mạng cho ngươi nhưng ngươi cứ muốn tìm đường chết!
Thủ lĩnh phất tay nói:
- Giết hết tất cả!
Đám sơn tặc hét to xông lên, năm người một tiểu tổ hình thành trận thế đặc biệt hòa cùng nhau, công hay phòng đều tăng uy lực mảng lớn.
...