...
Vạn Ảnh Thánh Hoàng đang chờ Lăng Hàn sai lầm, chẳng phải Lăng Hàn cũng chờ hắn phạm sai lầm hay sao? Hỗn Độn Cực Lôi tháp có thể bộc phát ra uy năng cấp thứ tư, nhưng chỉ chênh lệch một cấp, muốn tuyệt sát là chuyện không thể nào. Sau một kích, Hỗn Độn Cực Lôi tháp cần khôi phục suốt thời gian mười ngày, chuyện này đủ làm cho Vạn Ảnh Thánh Hoàng đào tẩu hoặc chờ cứu binh. Cho nên, Lăng Hàn nhất định phải chờ cơ hội, hoặc là sáng tạo cơ hội, từ đó hắn bộc phát một kích tuyệt sát. Người có thể thành Đế, có người nào không phải nhân kiệt đương thời? Lăng Hàn cùng Vạn Ảnh Thánh Hoàng đều đang chờ đối phương sai lầm, từ đó chủ động sáng tạo cơ hội, nhưng mà, song phương đều đầy đủ cẩn thận, đều chưa từng xuất hiện sai lầm, cũng không có trúng kế và sa vào cạm bẫy của đối phương. Lăng Hàn không thể không cảm thán, việc này chứng minh sự khác biệt giữa Đại Đế cùng Đại Đế được sáng tạo ra. Khác biệt thật sự quá lớn. Trước đó giết Chân Hoàng Đại Đế, mặc dù Lăng Hàn cũng hao hết một chút tay chân, nhưng chưa nói tới có gì phải lo lắng, lúc đối mặt Vạn Ảnh Thánh Hoàng, cho dù hắn hành động thế nào thì đối phương cũng không mắc câu, hoặc sáng tạo ra cơ hội..
Đương nhiên, Vạn Ảnh Thánh Hoàng cũng như thế, hai người có thể nói là liều mạng ngang tay. Trong tình huống chiến lực ngang nhau, Đế muốn giết Đế? Đó là chuyện không thể nào. Nhưng Lăng Hàn cuối cùng vẫn nắm chắc quyền chủ động. Thứ nhất hắn có Hỗn Độn Cực Lôi tháp bộc phát một lần, thứ hai, Vạn Ảnh Thánh Hoàng không có khả năng vẫn duy trì cảnh giới này. Nhưng mà, đánh lâu như thế, viện binh của Vạn Ảnh Thánh Hoàng cũng đến. Ba vị tuyệt địa chi chủ, cộng thêm bảy tên Thần thú Đại Đế. Đối mặt đội hình như vậy, Lăng Hàn làm sao ham chiến? – Vạn Ảnh lão ma, lần sau lại lấy đầu chó của ngươi! Lăng Hàn cười to, sau đó hắn không chút do dự quay người, hắn rời đi thật nhanh. Các Đại Đế khác cũng đuổi theo nhưng đuổi không kịp, Lăng Hàn nắm giữ Phượng Dực Thiên Tường, cho dù là Chân Hoàng Đại Đế cũng chỉ có thể ngồi ngang hàng mà thôi. Lúc này, Vạn Ảnh Thánh Hoàng để mắt tới bảy tên Thần thú Đại Đế. Sau khi hắn tiến vào trạng thái toàn thịnh, cần hấp thụ rất nhiều sinh mệnh tinh hoa, nếu không, hắn cũng chỉ có thể tiêu hao tinh hoa bản thân, mà việc này mang ý nghĩa hắn sẽ tử vong. Cho nên, hiện tại hắn cần hấp thu sinh mệnh tinh hoa, vì thế, hắn cũng không tiếc giết chết “minh hữu”. Với hắn mà nói, Thần thú Đại Đế chưa phải là minh hữu, chỉ có thể nói là tạm thời hợp tác, mục tiêu là trừ bỏ Lăng Hàn. Nhưng mà, một khi dính đến bản thân, đương nhiên hắn không quan tâm tới việc khác. – Không cần động thủ, chúng ta có thể cung cấp một chút sinh mệnh tinh hoa cho ngươi.
Bảy tên Thần thú Đại Đế đồng thời nói. A? Vạn Ảnh Thánh Hoàng kinh ngạc, không nghĩ tới bảy Thần thú Đại Đế lại có thể “rộng lượng” như thế. Nhưng đây là việc hắn không có khả năng cự tuyệt, lúc này há miệng hút vào, lập tức, sinh mệnh tinh hoa của bảy Thần thú Đại Đế đều bị Vạn Ảnh Thánh Hoàng hấp thu. Một lúc sau, Vạn Ảnh Thánh Hoàng ngừng lại, rõ ràng hấp thu rất nhiều sinh mệnh tinh hoa nhưng thân thể hắn biến thành gầy, thân hình bị hắc vụ bao phủ. – Cám ơn. Hắn từ tốn nói. – Ha ha, chúng ta có chung mục tiêu, không cần nói cảm ơn. Tất Phương Đại Đế nói. – Vấn đề hiện tại, tiểu tử kia càng ngày càng mạnh, phải làm thế nào mới có thể diệt trừ hắn. Chuyện này làm bốn tên tuyệt địa chi chủ im lặng, Lăng Hàn lúc này đã nắm giữ chiến lực Đại Đế, muốn tìm được hắn không dễ dàng, muốn lưu hắn lại càng khó. Thánh Nhân muốn giết Thánh Nhân cũng khó khăn, huống chi là Đại Đế muốn giết Đại Đế. Hơn nữa, trừ thời kỳ viễn cổ, trong thiên hạ chưa từng có hai tên Đại Đế đồng thời tại thế. Mạnh như Đại Đế thì như thế nào, hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp gì tốt.... Lăng Hàn lượn quanh một vòng, hắn cũng không trở về Tứ Nguyên tinh. Hiện tại cách làm an toàn với Tứ Nguyên tinh nhất chính là hắn tận lực rời xa nó.
Tuyệt địa chi chủ, Thần thú Đại Đế có mục tiêu là hắn, cũng chỉ dốc hết sức lực tìm hắn, cho nên, chỉ cần hắn không trở về Tứ Nguyên tinh, Tứ Nguyên tinh sẽ an toàn. Hắn tiếp tục thức tỉnh mặt trời, càn quét âm hồn. Dương gian đang từ từ khôi phục. Dù sao đây chính là thế giới dương gian, có lực lượng thiên địa chủ động bài xích, một khi âm hồn bị tiêu diệt, dương gian hóa tự sẽ rất nhanh Ở trong quá trình này, Lăng Hàn không ngừng trải nghiệm quy tắc Tử Vong. Quy tắc Tử Vong hẳn thuộc về thế giới âm phủ, nhưng mà, Lăng Hàn lại không cảm thấy không thể nắm giữ. Bởi vì trên quy tắc Tử Vong chính là yếu tố Tử Vong. Yếu tố là thứ thiên địa nắm giữ, vì cái gì quy tắc thì không được? Trái ngược với sinh chính là tử, Lăng Hàn nắm giữ quy tắc Sinh Mệnh, kỳ thật nắm giữ quy tắc Tử Vong lại cực kỳ dễ dàng. Hiện tại tinh thể nằm ở trạng thái tử vong, Lăng Hàn thức tỉnh, đây là quy tắc Sinh Mệnh đang có tác dụng, nhưng cùng lúc đó lại làm hắn cảm nhận được một tia quy tắc Tử Vong. Theo thời gian qua đi, Lăng Hàn thức tỉnh tinh cầu càng ngày càng nhiều, hắn lý giải quy tắc Tử Vong lý giải cũng càng ngày càng sâu, nhưng khoảng cách nắm giữ lại luôn kém một chút. Đây là quy tắc không thuộc về dương gian, muốn nắm giữ đương nhiên khó khăn, thậm chí trên lý luận là không thể nào. Nhưng người nào lại làm thế giới phá thành mảnh nhỏ? Âm phủ xâm lấn quy mô, từ đó lực lượng thiên địa dương gian thiên địa suy yếu, từ đó áp chế Lăng Hàn cũng nhỏ đến thương cảm, từ đó hắn mới có khả năng làm như vậy. Tuyệt địa chi chủ sẽ không ngồi nhìn, bọn họ không ngừng mở ra đường nối với âm phủ.
Lăng Hàn quyết định, hắn muốn vào âm phủ một lần. Một là vì cường hóa lĩnh ngộ với quy tắc Tử Vong, hai là, nếu như hắn giết sạch âm hồn, tuyệt địa chi chủ còn đi nơi nào tìm âm hồn đồng hóa dương gian. Đã quyết định chủ ý, hắn lập tức tìm một nơi hai giới yếu kém và tiến vào âm phủ. Kỳ thật âm hồn của âm phủ đến từ sinh linh dương gian tử vong, mà bây giờ tinh cầu dương gian đã chết hết, tự nhiên cũng làm âm phủ tăng thêm vô số âm hồn, nhưng mà, đây là chỉ cái lợi trước mắt, về sau không có dương gian cung cấp, âm hồn chết một sẽ ít đi một. Lăng Hàn xuyên qua âm phủ, căn bản không cần ra tay, đôi cánh hỏa diễm quét qua, âm hồn cấp bậc gì cũng biến mất. Âm phủ có thể tàn sát dương gian, chẳng lẽ hắn lại không thể? Ban đầu âm dương có thứ tự, không can thiệp chuyện của nhau, hiện tại âm phủ cũng bỏ qua quy củ, hắn tự nhiên cũng không cần tuân thủ. Nhưng âm phủ quá lớn, cho dù Lăng Hàn muốn đi nơi nào cũng cần thời gian dài dằng dặc. Mấy trăm năm qua đi, Lăng Hàn cũng thâm nhập nắm giữ quy tắc Tử Vong, thể hiện trực quan nhất, dưới chân hắn hiện tại không phải kim quang đại đạo, mà là màu đen kịt. Cực hạn của sinh là tử, cực hạn của tử là sinh. Lăng Hàn dừng bước, đột nhiên, hắn không ngừng minh ngộ. Hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện. Trên người hắn giảm phát ra khí tức sinh mệnh gấp mười lần. Lần này hắn tu hành suốt chín trăm năm.
...