...
Lưu đày thuật không phải không hữu hiệu, nó cần tiếp xúc mục tiêu mới được, ví dụ tấn công đối thủ, phải đánh trúng mới được, thậm chí quy tắc phải trúng mục tiêu mới có thể lưu đày, hơn nữa còn mất một thời gian thật ngắn.
Tiên Vương công kích cũng không ngoại lệ, công kích cần ức ức ức một phần ức giây là đánh trúng mục tiêu.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ lưu đày chưa đánh trúng con thỏ thì nó đã bỏ chạy ra khỏi phạm vi công kích, từ đó lưu đày vô hiệu.
Đại cẩu hắc nói gốc tiên dược này có ẩn chứa lôi hệ quy tắc, xem ra đúng vậy, nếu không lực phản ứng cũng không nhanh như thế.
- Ha ha ha ha, tiểu hàn tử, đuổi theo đi, lập tức đuổi theo.
Đại hắc cẩu cười to.
Lăng Hàn tái mặt, nói;
- Dường như ta bắt được gốc tiên dược này thì ngươi sẽ ăn nó.
- Đúng nha!
Đại hắc cẩu gật đầu, sau đó nó lại cười lớn:
- Bổn tọa cảm thấy buồn cười, thế nào, ngươi còn muốn cắn bổn tọa hay sao?
Lưu manh!
Lăng Hàn không chấp nhặt với nó làm gì, này gốc tiên dược này có lôi hệ quy tắc, cực kỳ khó bắt.
Phải mau chóng nghĩ biện pháp.
Bọn họ đuổi theo lần nữa, không biết gốc tiên dược này có vấn đề về trí thông minh hay không, hoặc là nó cố ý trêu chọc bọn họ cho nên không chạy quá xa, nó vẫn ngồi trên tảng đá gặm củ cải.
Lăng Hàn ném Thất Mệnh Thiên Vân ra ngoài, hắn muốn dùng tiên dược thuyết phục con thỏ, vào lúc cuối cùng có thể hi sinh nhan sắc.
- Gia không bán mông!
Thất Mệnh Thiên Vân nói rất nghiêm túc, Lăng Hàn một cước đá vào mông của nó, nó lập tức bay về phía con thỏ.
- Ôi, gia, nương!
Ầm, nó ngã xuống trước mặt con thỏ.
- Này, ta tên là tiểu Thất!
Thất Mệnh Thiên Vân cố nặn ra nụ cười nịnh nọt.
- Đại ca, ngươi họ gì?
Con thỏ nhìn chằm chằm vào nó một hồi, đôi mắt như bảo thạch nhìn chằm chằm, sau đó nó há miệng cắn Thất Mệnh Thiên Vân.
- Khốn kiếp!
Thất Mệnh Thiên Vân vội vàng quay người bỏ chạy, tốc độ của con thỏ nhanh hơn nó không ít, xoẹt, nó cắn vào mông Thất Mệnh Thiên Vân.
- Úc!
Đầu hươu cao cao của Thất Mệnh Thiên Vân giãy dụa, PHỐC, nó lập tức thoát đi, mông của nó nở hoa, rơi xuống rát nhiều chát lỏng nhưng bị con thỏ hấp thu, toàn bộ thu vào trong miệng, không lãng phí một giọt.
- Ac quỷ thế, cứu mạng ah!
Thất Mệnh Thiên Vân không ngừng chạy về phía Lăng Hàn.
- Gia không chơi, ta không có bán mông, mẹ nó không còn mông rồi!
Con thỏ không bỏ qua, nó lập tức đuổi theo Thất Mệnh Thiên Vân.
Lăng Hàn ra tay, đương nhiên hắn không có khả năng để con thỏ thôn phệ gốc tiên dược của mình, hắn đánh ra một quyền, Cửu Thiên Hỏa thiêu đốt hóa thành cây roi đánh về phía con thỏ.
Năng lực chiến đấu của con thỏ vốn không được, bị đại hắc cẩu đuổi lâu như vậy, nó có thể thôn phệ đổi phương nhưng nhanh chóng phun ra. Nhưng lần này dục vọng chiến đấu của nó rất mạnh, nó há miệng biến thành cái động khổng lồ.
Nó cắn xuống một cái nhưng sau đó lại nhả ra, uy lực Cửu Thiên Hỏa thật đáng sợ, khá tốt, cái miệng lớn chỉ là thần thông, cũng không phải là thật thể, nếu không nó đã tan thành mây khói.
Dù là như thế nó cũng thụ trọng thương, đây chính là Cửu Thiên Hỏa!
- Tiểu tử, mông không còn bị thương!
Thất Mệnh Thiên Vân kêu thảm thiết, tuy nó còn mọc dài ra nhưng trên người mỗi gốc tiên dược đều có tinh hoa, bị cắn mất một ngụm sẽ tổn thất một chút.
Lăng Hàn cũng không thoải mái, việc này chẳng khác gì bồi phu nhân lại gãy binh. Hắn thu Thất Mệnh Thiên Vân vào trong Hắc Tháp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gốc tiên dược kia, lúc này bọn họ đã kết thù, hắn nhất định phải bắt gốc tiên dược này.
- Gốc tiên dược này chắc chắn đã biến dị.
Đại hắc cẩu nói chém đinh chặc sắt.
- Trên lý luận mà nói, một gốc tiên dược chỉ ẩn chứa một chủng quy tắc, hoàn cảnh nơi này quá mức ác liệt cho nên tiên dược sinh ra biến hóa khó hiểu.
- Gốc tiên dược này chắc chắn là ác bá trong tiên dược, cần thôn phệ các tiên dược khác gia tốc bản thân tiến hóa.
Vào lúc đại hắc cẩu nói chuyện, dường như xác minh lời nó, toàn thân con thỏ rung động giống như có từng con chuột bò trong người, nó há to miệng rống lớn, cái đầu hóa thành đầu sói.
- Nó hấp thu mọt tia tinh hoa của Thất Mệnh Thiên Vân, không ngờ còn có một tia năng lực biến hóa của Thất Mệnh Thiên Vân!
Đôi mắt đại hắc cẩu tỏa sáng, lớn tiếng kêu lên:
- Con thỏ, biến cái đầu chó cho ta xem nào?
Lăng Hàn cười nói:
- Sói và chó có gì gì khác nhau chứ?
- Cút, kém quá xa, một vạn con sói còn không bằng cọng lông của cẩu gia.
Đại hắc cẩu ghét bỏ.
Con thỏ đầu sói lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt mang theo thần thái hung ác, sau đó xoay người biến mất nhanh chóng.
Nó cũng biết Lăng Hàn không dễ chọc, tiên dược lại không am hiểu chiến đấu, nếu không phải nó có biến dị thể, gặp được bất cứ võ giả nào cũng có thể bỏ trốn, bằng không hiện tại nó đã bị Lăng Hàn bắt lấy.
- Đã có trí tuệ, không dễ làm ah!
Lăng Hàn có chút tiếc nuối.
Hắn không truy kích, bởi vì hiển nhiên uổng phí công phu.
Chờ thực lực mạnh hơn trước một chút lại bắt gốc tiên dược này.
Bọn họ đi sâu vào trong bình nguyên ít nhất đi năm ngày, phía trước xuất hiện một tòa thôn trang, nó rách nát không chịu nổi, cũng chỉ là một phế tích.
Trong thôn trang có trồng một gốc cây màu trắng khô héo, thiên kì bách quái.
- Tiểu tử, ngươi phát rồi, đó là Bạch Ma Thụ!
Đại hắc cẩu kêu to:
- Tuy niên hạn sinh trưởng của Bạch Ma Thụ không dài, thời điểm còn sống không dùng được, sau khi chết có thể hấp thu các loại khí tức tán loạn sinh ra ma hóa thụ tâm.
- Đồ chơi này... Tráng dương!
Con em ngươi!
- Chó chết, ngươi cần ăn đòn sao?
Lăng Hàn đen mặt nói ra.
- Hắc hắc, nhìn tay chân ngươi không còn chút sức lực nào, khẳng định thận hư!
Đại hắc cẩu đứng thẳng lên, nó vỗ vai Lăng Hàn sau đó nói:
- Hảo hảo bồi bổ, bằng không có người sẽ thừa dịp hư mà vào.
- Cút!
Lăng Hàn đá một cước.
Đại hắc cẩu linh hoạt né tránh, sau đó nghiêm túc nói:
- Được rồi, không nói đùa với ngươi nữa —— lại nói, tiểu tử ngươi không biết nói đùa hay sao? Bạch Ma Thụ này hấp thu các loại khí tức, cuối cùng hình thành sát khí, ngươi có thể luyện hóa, nó sẽ đánh ra một kích có uy lực vô cùng kinh người.
- Hơn nữa, vận khí của ngươi đủ tốt còn có thể tu hành sát lục quy tắc, trong chiến đấu cùng giai, cho dù gặp vương giả cũng có phần thắng rất lớn.
Lăng Hàn kỳ quái, nói:
- Tiểu Hắc, nhìn bộ dạng của ngươi tuyệt đối không phải người tốt, làm sao lại tặng ta chuyện tốt như thế?
...