...
- Thư Tiên Tử, không nên do dự, giết chết những cặn bã này!
Các Hoàng giả của Quảng Long Thiên kêu lên. Ở dưới trận pháp không có Đế giả chủ đạo, bọn họ căn bản không có tư cách tham dự cuộc chiến đấu như vậy.
Trảm Trần là chênh lệch lớn nhất giữa bọn họ cùng Đế giả. Nếu không, sau khi bước vào Phân Hồn, dù thếd nào bọn họ cũng có sức đánh một trận.
Thư Nhã Dung do dự. Hiển nhiên, hai bên đã rơi vào thế như nước với lửa, không có khả năng lại sống chung hòa bình. Vậy nàng không bằng dùng dao sắc chặt đay rối. Nếu không ngừng dây dưa tiếp như vậy cũng không phải là biện pháp.
- Ha ha, nhiều người khi dễ ít người sao?
Trong tiếng cười dài vang lên, một bóng người chạy tới.
Vèo.
Hắn giơ tay lại bắn ra một mũi tên, nhanh tới mức không có cách nào hình dung được, vọt về phía một Đế giả Quảng Long Thiên.
Đế giả này đang bị Hổ Nữu áp chế, luống cuống tay chân. Thời điểm nhìn thấy một mũi tên này bắn tới, hắn không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra một tiên quyết, nắm về phía mũi tên.
Vút.
Hắn nắm mũi tên. Nhưng mũi tên quá nhanh. Chỉ thấy một đạo huyết quang hiện lên. Lòng bàn tay của hắn có máu tươi bắn ra. Mũi tên từ trong tay của hắn lao ra, bắn thẳng vào ngực hắn.
Hắn kêu lên một tiếng rên rỉ, thân hình liền lùi lại. Mũi tên đã tiến vào chưa đầy nửa phân
Thật may bị hắn nắm một chút, giảm bớt một bộ phận lực lượng. Bằng không uy lực của một mũi tên này sẽ còn lớn hơn nữa.
Trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, tinh khí thần sụt.
Người đánh lén này là Kỷ Vô Danh!
Cây cung trong tay hắn lại là tiên khí chân chính. Cho dù bị giới hạn bởi cảnh giới của bản thân, nhưng uy lực của một mũi tên vẫn vô cùng khủng khiếp.
Kỷ Vô Danh nhe răng cười, có một cảm giác tà ác và khủng khiếp nói không nên lời. Thân hình hắn lóe lên, đã xuất hiện ở phía sau lưng tên Đế giả kia.
- Ngươi dám!
Tên Đế giả kia cũng không quay đầu lại, chính là một chưởng đánh ra.
Hắn là Đế giả. Cho dù bị thương nhẹ, chiến lực giảm xuống, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn tràn ngập lực phá hoại.
Kỷ Vô Danh mở miệng. Một màn kinh người xuất hiện. Hắn dường như hóa thành một con cự thú Thao Thiết, miệng lại có thể mở lớn tới mức vô hạn. Hắn cắn xuống một cái. Tên Đế giả kia lại đột nhiên biến mất.
Bị nuốt sống!
Cái này...
Tất cả mọi người nhìn thấy toàn người đều lạnh giá.
Thật đáng sợ. Đây chính là một vị Đế giả, lại bị hắn một ngụm ăn hết.
Không nói về vấn đề ăn thịt người có phải là không có đạo đức, nhưng ngươi tiêu hóa được không?
Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ thấy trên bụng Kỷ Vô Danh có từng quyền ấn hiện lên. Hiển nhiên tên Đế giả kia đang ở trong bụng hắn ra tay độc ác. Nhưng bụng của Kỷ Vô Danh nắm giữ tính đàn hồi vô cùng đáng sợ, dù thế nào đều không phá ra được.
Kỷ Vô Danh vỗ vỗ bụng, thoáng lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía người khác.
Ánh mắt hắn đảo qua, trong lòng mọi người ai nấy đều cảm thấy sợ hãi. Bọn họ chỉ cảm thấy hắn căn bản không phải là một con người, mà là quái vật đáng sợ.
- Kỷ Vô Danh!
Thư Nhã Dung gầm lên giận dữ, trường kiếm nhấc đến, chém qua về phía Kỷ Vô Danh.
Lại có thể ở trước mặt nàng sát hại người của Quảng Long Thiên. Hơn nữa còn là một tồn tại có tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ trở thành Đế giả Tiên Vương. Điều này khiến cho nàng vô cùng phẫn nộ.
Vèo.
Một kiếm chém tới.
Kỷ Vô Danh giơ cây cung trong tay lên ngăn cản. Cái cung nhỏ nhanh chóng phóng đại, từ chiều dài một thước biến thành kích thước năm thước.
Keng.
Nó ngăn cản được phong quang của kiếm.
- Cần gì tức giận như vậy?
Hắn thản nhiên nói.
Thư Nhã Dung giận quá.
Ầm.
Mái tóc của nàng cũng cháy lên hỏa diễm. Toàn thân đã hoàn toàn biến thành tình trạng hỏa diễm. Nhìn nàng càng thêm minh diễm.
Thoáng cái, nàng lại là một kiếm chém tới.
Kỷ Vô Danh lắc đầu:
- Giao chiến với Đường Minh Long đã lãng phí rất nhiều thời gian của ta. Ta cũng không muốn sẽ lãng phí ở trên người nàng nữa!
Thân hình hắn chớp động, nhanh vô cùng, thoát khỏi phạm vi quấy nhiễu của Thư Nhã Dung. Sau đó hắn quay sáng bắt một Hoàng giả.
Hoàng giả này nổi giận gầm lên một tiếng, dốc toàn lực đánh trả.
Nhưng Kỷ Vô Danh chỉ vừa lên tiếng, tên Hoàng giả kia liền tiến vào trong bụng của hắn.
Đừng nói là những người khác, chính là Lăng Hàn cũng cảm thấy có phần toát mồ hôi lạnh. Gia hỏa này cũng không kiêng ăn. Ngay cả người sống cũng ăn. Dĩ nhiên, hắn biết Kỷ Vô Danh nuốt người sống khẳng định không phải vì thỏa mãn khẩu vị ăn uống, mà là đang nâng cao thực lực hay là thể chất của bản thân.
- Buồn nôn!
Hổ Nữu sử dụng hai tay ôm lấy cánh tay, lộ ra vẻ chán ghét.
Nàng mặc dù thích ăn, nhưng đối với người từ trước tới nay chưa từng ăn.
- Kỷ Vô Danh, ta muốn giết ngươi!
Thư Nhã Dung nhanh đuổi.
- Nàng đã nói qua một lần. Ta cũng nghe được hiểu rất rõ. Không cần kêu nữa. Lỗ tai của ta cũng sắp bị nàng kêu tới điếc rồi.
Kỷ Vô Danh móc móc lỗ tai, thân hình chớp động. Hắn không liều mạng cùng Thư Nhã Dung, mà không ngừng xuống tay với những người khác.
Cung tên trong tay hắn rất lợi hại. Thừa dịp Quảng Long Thiên cùng Thái An Thiên hai bên đại chiến, hắn đặc biệt xuống tay với Đế giả, Hoàng giả của Quảng Long Thiên. Hắn căn bản không cần đánh lén, đi tới trực tiếp lại nuốt xuống.
Lúc này, người của Quảng Long Thiên đều rối loạn, không có ý chí chiến đấu nữa.
Người phía bên Thái An Thiên lại có ý chí chiến đấu tăng cao. Tuy rằng Kỷ Vô Danh nuốt người sống quả thực dọa người. Nhưng người ta không phải đang giúp bọn họ sao?
Bọn họ thừa thắng truy kích.
Chỉ có một người gia nhập thêm, lại khiến tình hình cuộc chiến hoàn toàn thay đổi. Các thiên kiêu của Quảng Long Thiên tan tác chạy loạn. Cho dù là đại đạo chân giải bọn họ cũng không để ý tới. Này ngay cả cái mạng cũng không có, cho dù là bảo vật tốt thì có ích lợi gì?
- Hắc hắc, hiện tại đến phiên các ngươi!
Mắt Kỷ Vô Danh lộ ra hung quang, đột nhiên chuyển hướng hạ thủ với người của Thái An Thiên.
Thoáng cái lại một ngụm, liền có một Hoàng giả bị hắn nuốt sống. Hai mắt hắn sáng quắc, giống như một con hung thú viễn cổ.
Lăng Hàn hừ nhẹ một tiếng, một kiếm quay sang chém về phía Kỷ Vô Danh.
Lúc trước hắn phải ngăn cản Đế giả của Quảng Long Thiên, không có cách nào ra tay với Kỷ Vô Danh. Hiện tại ngay cả Thư Nhã Dung đã truy kích Kỷ Vô Danh, tất nhiên khiến cho hắn có cơ hội ra tay.
- Tiểu tử, bây giờ còn chưa có đến phiên ngươi!
...