...
Trước không dùng, là bởi vì Hồng Ma thổ là vật phẩm tiêu hao, tiêu hao hết, cái khôi giáp này cũng thành dụng cụ bảo vệ phổ thông.
Bảo giáp gia thân, tay cầm song nhận, hồng y thiếu nữ hoàn toàn khôi phục tự tin, nàng lại muốn chiến.
- Đánh đánh giết giết, không bằng ngồi xuống uống chút trà, nói chuyện phiếm a?
Thẩm Hạo mở miệng khuyên bảo, trong lòng hắn mơ hồ có loại cảm giác, cho dù sư muội này võ trang đầy đủ, vẫn không thể là đối thủ của nữ hoàng, vì lẽ đó còn sẽ buộc hắn ra tay, không bằng hiện tại kêu ngừng a.
Chủ yếu là lười.
Hồng y thiếu nữ cười lạnh một tiếng:
- Tốt, chỉ cần nàng dập đầu xin lỗi, ta tạm tha nàng một mạng.
Lại đánh cho nàng hai lần thổ huyết, nàng sao quên hận như vậy?
Nữ Hoàng đương nhiên không thể đáp ứng, ánh mắt nàng uy nghiêm đáng sợ, chỉ một xú nữ lại dám bảo nàng quỳ xuống, đây là đại nghịch bất đạo cỡ nào?
- Nghịch thần!
Nàng nũng nịu một tiếng, chủ động giết ra, oanh, khí thế dật động như biển.
Hồng y thiếu nữ đón nhận, oành oành oành, hai người triển khai đấu đối diện kịch liệt.
Có khôi giáp bảo vệ, hồng y thiếu nữ rốt cục có tư cách đối kháng Nữ Hoàng, hai người ngươi tới ta đi, có thể nói kỳ phùng địch thủ. Nhưng chỉ cần người có chút đầu óc liền có thể thấy, kỳ thực hồng y thiếu nữ bị thua đã là nhất định.
Nàng dựa vào khôi giáp còn có Hồng Ma thổ mới có thể đối kháng Nữ Hoàng, nhưng thời gian tác dụng của Hồng Ma thổ là có hạn, một khi tiêu hao hết, sức chiến đấu của nàng sẽ rơi trở về, khôi giáp cũng trở thành một đống sắt vụn. Đến thời điểm ấy, nàng còn làm sao đối kháng Nữ Hoàng?
Chuyện Nữ Hoàng cần làm rất đơn giản, chính là kéo dài.
Nhưng nếu như vậy, vậy liền không phải Nữ Hoàng.
Phong cách của nàng không phải như vậy, Nữ Hoàng bá đạo sao có thể khoan dung đối phương liều chết thời gian lâu như vậy?
Nàng chưởng chưởng đánh lên khôi giáp, tuy thương thế kia không làm gì được hồng y thiếu nữ, nhưng lực lượng đáng sợ không ngừng ầm ầm, có thể để Hồng Ma thổ trong khôi giáp gia tốc tiêu hao.
Hồng y thiếu nữ kinh hãi đến biến sắc, còn tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa nàng thật sẽ chơi xong!
Nhưng mọi người đều ăn Hồng Ma thổ, dựa vào cái gì Nữ Hoàng hung hăng như vậy, hơn nữa hiệu quả càng dài?
Phải biết Hồng Ma thổ không thể ăn nhiều, đạt đến cực hạn, ăn nhiều một chút xíu cũng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ.
Chừng trăm chiêu, nàng kinh hoàng phát hiện, uy lực của khôi giáp bắt đầu yếu đi.
Hồng Ma thổ sắp tiêu hao hết.
Nàng cắn răng, lại lấy ra một khối Hồng Ma thổ nhét vào trong miệng.
- Cửu sư muội, ngươi điên rồi!
Thẩm Hạo không khỏi kêu lên, dùng Hồng Ma thổ quá độ sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn không thể khôi phục.
Nhưng Hồng y thiếu nữ hoàn toàn không để ý tới, nàng đã nuốt xuống khối Hồng Ma thổ thứ hai, trong miệng nhất thời phát ra rít gào, như một con sư tử cái bị thương. Khuôn mặt nàng nguyên bản cực kỳ đẹp đẽ, nhưng hiện tại che kín gân xanh, có vẻ dữ tợn đến dọa người.
Chỉ trong nháy mắt, mái tóc đen của nàng hoàn toàn hóa thành tóc bạc, thật giống như lập tức già yếu mấy chục tuổi.
Nhưng khí thế của nàng tăng vụt, lực lượng to lớn cũng hóa thành thực chất, đã biến thành từng ngọn núi lớn màu đen, nếu bị va một hồi, bảo đảm sẽ làm người thương gân động cốt.
Hai lần dùng Hồng Ma thổ, sẽ tạo thành thương tích không thể khôi phục, nhưng thực lực tăng lên cũng cực kỳ khủng bố.
Hồng y thiếu nữ chỉ cảm thấy cả người tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, thậm chí làm cho nàng sản sinh mê luyến, hận không thể từng miếng từng miếng không ngừng dùng Hồng Ma thổ, duy trì trong trạng thái này.
Nàng tràn đầy tự tin, dùng ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm Nữ Hoàng:
- Tiện nhân, ta muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Lăng Hàn lắc đầu, nữ nhân này hoàn toàn là lòng ghen tỵ làm khó dễ, không chịu nổi Nữ Hoàng ưu tú hơn nàng, nhất định phải tranh giành, kết quả làm cho mình thảm như vậy. Nếu như nàng biết Nữ Hoàng căn bản không có dùng Hồng Ma thổ, có thể sẽ trực tiếp tức chết hay không?
Song phương căn bản không ở cùng một cấp bậc, nàng tranh nữa cũng chỉ là kẻ xấu xí tác quái mà thôi.
Nữ Hoàng cũng động sát ý, mắt phượng thu lại, khí phách vô tận lưu chuyển.
Hồng y thiếu nữ kêu to một tiếng, lại lần nữa giết tới, hai tay múa như gió, lưỡi dao vẽ ra hào quang đầy trời, tóc bạc múa tung, như điên cuồng rồi.
Nữ Hoàng hừ nhẹ một tiếng, song chưởng chuyển động, từng đạo từng đạo lực lượng quy tắc từ trong ngọc chưởng của nàng nổ ra, bản thân càng hóa thành thời gian chảy, một hồi ở quá khứ, một hồi trong tương lai, quỷ dị đến không cách nào bắt giữ.
Thực lực của bản thân hồng y thiếu nữ ở dước tác dụng của Hồng Ma thổ đạt được tăng lên cực lớn, càng bởi vì Hồng Ma thổ, nàng tiếp cận tình trạng vạn pháp không dính, bởi vậy quy tắc Thời Gian của Nữ Hoàng liền rất khó tác dụng đến trên người nàng, nhưng tác dụng cho bản thân là không hề khó khăn.
Hai người đấu đối diện, quy tắc Thời Gian không hổ là cấp bậc cao nhất, ở bất luận vị diện nào cũng là quy tắc chủ yếu, cường đại đến không gì sánh kịp, toàn trường chỉ nhìn thấy Nữ Hoàng đè hồng y thiếu nữ đánh, mà hồng y thiếu nữ phản kích thì lại toàn bộ vô dụng, căn bản đánh không tới người.
Hồng y thiếu nữ thua, chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa sẽ không lâu.
- Hừ, lại dám đến Thương Bắc nhất mạch ta làm dữ, thực sự là gan to bằng trời!
Trong một tiếng hét dài, chỉ thấy hai nam tử dắt tay nhau mà tới, trên mặt mỗi người mang theo ý kiêu ngạo mãnh liệt.
Chỉ là nhìn thấy hồng y thiếu nữ tóc tai bù xù, tóc đen hóa thành xám trắng, bọn họ cũng kinh hãi đến biến sắc.
Cái này là thập cửu sư muội xinh đẹp của bọn hắn sao?
- Thập cửu sư muội, tại sao ngươi lại như vậy?
- Ta đến giúp ngươi!
Hai tên nam tử hầu như là đồng thời vọt ra, nhưng Nhu yêu nữ hừ nhẹ một tiếng, ngang thân chặn lại, nhìn hai người nổi giận nói:
- Lùi xuống cho ta!
Nàng tinh thông mê hoặc chi đạo, nhưng đi chính là con đường vương đạo, khiến người ta thần phục, bái phục, kính ngưỡng, mà không phải loại để người ta động sắc tâm kia, nếu không thì, Lăng Hàn cũng sẽ không ngầm thừa nhận sự tồn tại của nàng.
Dưới một tiếng hét, hai tên nam tử đều lộ ra vẻ hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía Nhu yêu nữ đầu tiên là mê man, sau đó cuồng nhiệt, thật giống như gặp phải cửu thế ân nhân, hận không thể dập đầu, không chút do dự dâng lên tính mạng của mình.
...