Chương 1004: Ban thưởng ngươi vinh diệu một đời


...

- Ngũ Tinh sao?

Lăng Hàn ha hả cười, cũng may không lấy tiễn thức chung cực của Diệt Long Tinh Thần Tiễn dọa hắn, bằng không lão đầu này có thể sợ ngất a.

Bất quá, bí pháp có hạn chế, hiện tại hắn vận dụng Huyền Nguyên Tam Thức có thể đề thăng một tinh chiến lực, nhưng khi hắn nhảy vào Tinh Thần cảnh, ba thức kiếm pháp này tất nhiên uy lực giảm mạnh, tuyệt đối không thể có hiệu quả như vậy nữa.

Bởi vậy, lực lượng mới là vĩnh hằng, mới là chân thật.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, hắn đề thăng lực lượng tới Phá Hư hai mươi tinh lại đột phá là rất sáng suốt.

Hắn không ngừng vận dụng thần văn trọng lực đi ảnh hưởng La gia lão giả, ở dưới sự thao khống của hắn, này phát huy ra kỳ diệu, để La gia lão giả không ngừng ngã trái ngã phải, chiến lực bị ảnh hưởng cực lớn.

Muốn chiến thắng đối thủ, phương pháp cũng không phải chỉ giới hạn ở đề thăng chiến lực của mình, suy yếu đối phương đồng dạng có thể. Thật giống như bốn người La gia mang theo Xích La Tỏa Địa Võng đến, không phải là vì suy yếu Dung Nham Thú Vương, kéo chiến lực của song phương đến một tầng thứ, lại dùng kinh nghiệm phong phú của bọn họ chiến thắng đối phương sao?

Chỉ là bọn hắn không biết con Thú Vương kia đã bước vào đại viên mãn, chỉ sợ bọn họ có Xích La Tỏa Địa Võng cũng thua thảm.

Ở Lăng Hàn oanh kích liên miên bất tuyệt, La gia lão giả liên tiếp thụ thương, cuối cùng bị một kiếm đâm xuyên trái tim.

Hắn dùng hai tay cầm lấy thân kiếm, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lăng Hàn nói:

- Ha ha ha ha, ngươi là thiên tài Ngũ Tinh, này không phải chuyện tốt gì, chỉ cần để người biết, sẽ có vô số người nhìn chằm chằm ngươi, giết chết ngươi, lão phu ở dưới Hoàng Tuyền chờ ngươi!

Nói xong câu đó, hắn mới không cam lòng tắt thở.

Lăng Hàn nhẹ chấn trường kiếm, thu hồi vào trong Hắc Tháp, thản nhiên nói:

- Này cũng không nhọc ngươi quan tâm, chờ ta có thực lực, trước diệt La gia, để cho bọn họ đi cùng ngươi!

Hắn lục soát Không Gian Linh khí của bốn người La gia, thu được mấy trăm khối Chân Nguyên Thạch, ngoài ra còn có một khối Sơn Hà Thạch phổ thông, để hắn lắc đầu liên tục, xem hắn, Sơn Hà đặc thù là lấy không được mười khối.

Trở lại chỗ sâu trong sơn quật, hắn nhặt Xích La Tỏa Địa Võng, vật này không tệ, có thể giảm cảnh giới của đối phương, chỉ là không biết cực hạn bao nhiêu, có thể có hiệu quả với cường giả Nhật Nguyệt Cảnh sao?

- Có thứ này, ngay cả cao thủ đại cực vị ta cũng có thể dễ dàng trấn áp.

Hắn đem lực chú ý bỏ vào tảng đá lớn màu đen kia, ở đây xuất hiện một tảng đá hoàn toàn không hợp hoàn cảnh tự nhiên sẽ khiến hắn kỳ quái. Hơn nữa, vì sao Dung Nham Thú Vương muốn ghé vào phía trên này? Vì sao Sơn Hà Thạch sẽ xuất hiện ở đây?

Hắn thử mang tảng đá này lên, nhưng không nhúc nhích được.

Là nối với mặt đất, hay là trọng lượng bản thân quá mức kinh người?

Lăng Hàn thử dùng thần thức, bao vây tảng đá này lại, chỉ cần hắn có thể làm được điểm ấy, liền có thể thu vào Hắc Tháp, quản ngươi nặng bao nhiêu cân.

Hoàn cảnh nơi này ác liệt, thể phách của Lăng Hàn không hãi sợ, nhưng thần thức không có tu đến trình độ cực hạn, sâu xuống dưới đất lập tức bị nham thạch nóng bỏng đốt đau đớn, để hắn muốn lập tức thu hồi thần thức lại.

Hắn mạnh mẽ đè xuống xung động như vậy, tiếp tục đưa thần thức xuống.

Từng giọt từng giọt, qua gần một nén hương thời gian, Lăng Hàn mới lộ ra dáng tươi cười, ông, khối Hắc Thạch này nhất thời tiêu thất.

Hắn nhìn xuống, mặt đất hiện ra một cái động sâu chừng bảy trượng, mà đáy hố thì tối đen, cũng không biết là mặt nước, kim chúc hay thứ gì khác, thâm trầm đến đáng sợ.

Lăng Hàn ném một tảng đá xuống dưới, ba, tảng đá nhất thời bạo toái, hóa thành bột phấn.

Hắn vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng núi đá nơi này kết cấu tương đối vững chắc, chí ít hắn toàn lực oanh kích mới có thể đánh ra một ít hỏa hoa mà thôi, nhưng bây giờ lại dễ dàng sụp đổ.

Lực phá hoại thực sự là cường đại.

Ông!

Đúng lúc này, một lớp màng lớn kinh người xuất hiện, một gương mặt người từ phía dưới hiện lên. Bất quá cái màng kia co dãn kinh người, không ngừng bị kéo dài, nhưng không có phá vỡ.

Tuy gương mặt người này rất bình thường, có mũi có miệng có mắt, nhưng... quá lớn!

Tảng đá màu đen lúc trước bao lớn?

Gương mặt này chỉ hơi nhỏ hơn một chút, còn muốn lớn hơn nắp giếng, thật khó có thể tưởng tượng hình thể chân thực của người này kinh người ra sao.

Dù cho cách một tầng màng, nhưng Lăng Hàn cũng cảm giác được khí thế đáng sợ từ trên gương mặt người kia truyền tới, để linh hồn của hắn run rẩy.

Thật mạnh!

Này tuyệt không phải Nhật Nguyệt Cảnh, thậm chí vượt qua Tinh Thần cảnh!

Lăng Hàn đột nhiên hiểu được, Hắc Thạch tuyệt không phải vô ý mới phóng ở đó, mà là vì trấn áp lao lung hoặc nói là thông đạo này.

Khi gương mặt này lao ra gần ba trượng, cuối cùng đạt tới cực hạn, không thể lại tiến mảy may. Gương mặt người kia lộ ra dáng tươi cười, mở miệng nói chuyện, nhưng không có thanh âm truyền ra.

Nhưng một lúc sau, trong óc Lăng Hàn lại có một thanh âm:

- Nhân tộc hèn mọn, trợ giúp bản tọa mở thông đạo, ta có thể ban thưởng ngươi một đời vinh diệu!

Lăng Hàn hắc một tiếng nói:

- Đây là thái độ cầu người của ngươi sao?

Lăng Hàn không có bản lãnh để thần thức xuyên thấu qua giới bích, kia không phải vỡ tảng đá nữa, mà là thần thức của hắn vừa đụng vào nhất định sẽ bị diệt.

Bởi vậy có thể thấy, người đối diện kia còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Nhưng đối phương không qua được, bằng không cũng không cần mê hoặc hắn.

- Nhân tộc hèn mọn, ngươi biết bản tọa là ai chăng?

Mặt người kia giương miệng, nhưng một lát sau, mới có thanh âm vang lên ở trong óc Lăng Hàn.

- Mở mở thông đạo cho bản tọa, bản tọa có thể ban cho ngươi một quốc gia để ngươi thống trị.

Lăng Hàn cảm thấy hứng thú với thân phận của người này:

- Nga, ngươi là ai nha?

Thanh âm, thần thức của hắn không có biện pháp truyền tới một đầu khác, nhưng người nọ quá cường đại, có thể bắt được thanh âm của hắn, nghe vậy cười lạnh nói:

- Bản tọa chính là một trong những người mạnh nhất trên đời, ngươi có thể gọi bản tọa là Chân Nhất Ma Chủ!

Lăng Hàn đột nhiên ngẩn ra nói:

- Ngươi là người của Minh Giới!

Nói như vậy, chỉ có sinh linh của Minh giới mới có thể tự hào mình là Ma. Ở Minh Giới, Ma không phải là nghĩa xấu, mà là danh từ cường đại, tựa như Thần Linh, bất quá Ma Chủ là cấp bậc gì?

Lăng Hàn không quá rõ ràng, lại biết Chân Nhất Ma Chủ này có khả năng mạnh hơn Loạn Tinh nữ hoàng!

---------------

...