Chương 4201: Một Ngày Tự Do


...

Vào lúc này nội tâm mọi người tan vỡ.

Ngươi cũng quá hung ác rồi?

Người còn chưa đánh đã nên cố ý bóp nát thải cầu, trận đấu bắt đầu từ đầu?

Khốn kiếp, tâm tư quá đen.

Nhưng quy tắc chính là quy tắc, thải cầu phát nổ, trận đấu bắt đầu lại.

Mọi người giống như ăn giày thối, sắc mặt khó coi đến cực hạn.

Cho dù là ba người Liễu Huân Vũ cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, người thắng trận lại bóp nát thải cầu, quái sự như thế chỉ mới diễn ra vào hôm nay.

Đến, làm lại đi.

Giải thi đấu đoạt màu bắt đầu từ đầu nhưng cũng không ai lên vào sa trường.

Ai muốn bị đánh, ngu ngốc sao?

Lăng Hàn chắp tay sau lưng đi tới trước, dáng vẻ hết sức kéo cừu hận, hắn đang trào phúng đối thủ.

Nhưng đối thủ hận đến nghiến răng thì như thế nào, có thể đánh thắng Lăng Hàn hay sao?

- Ai, vô địch thật tịch mịch.

Lăng Hàn lắc đầu, đi tới giữa sa trường, cầm thải cầu sau đó ung dung quay về.

Mọi người tức giận không nhỏ, nhất là Đàm Chính Kiệt, lần này hắn bị đánh no đòn, thù hận tăng cao.

Một bước hai bước, mặc dù Lăng Hàn đi chậm rãi nhưng sa trường lớn như vậy, hắn đi mấy phút đồng hồ mới đi ra.

Người thắng trận, Lăng Hàn.

Kết quả này giống lần trước, nhưng lại tổ chức một lần và làm tất cả mọi người hận đến nghiến răng, muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Hàn.

- Chúc mừng Lăng Hàn thu được thắng lợi giải thi đấu lần này.

Liễu Huân Vũ vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn Lăng Hàn đầy thâm ý.

Lăng Hàn cười cười nhìn đám người chung quanh:

- Cảm ơn các vị nhường cho.

Nhường con em gái ngươi đấy, nếu có thể đánh thắng ngươi, chúng ta khẳng định sẽ lột da rút gân ngươi

Tâm tình mọi người vốn không tốt, thấy Lăng Hàn đang trào phúng bọn họ, đám người tức giận, cảm thấy vì sao trên đời này lại có người độc mồm độc miệng như thế?

Lăng Hàn quay người, hắn nói với Liễu Huân Vũ:

- Đội trưởng, ta lúc nào có thể đi ra ngoài?

- Ngày mai.

Lăng Hàn gật gật đầu, nghênh ngang rời đi.

- Ha ha, người này rất cứng đầu.

Triệu Tiếu đi tới, nhìn bóng lưng Lăng Hàn.

- Rất kiệt ngạo bất tuần.

Hàn Băng cũng nói.

Liễu Huân Vũ tươi cười tràn đầy tự tin:

- Ta sẽ làm hắn ngoan ngoãn làm việc.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Triệu Tiếu cùng Hàn Băng đồng thời lộ ra vẻ ghen tuông, biểu lộ cực kì cổ quái.

- Huân Vũ, đó là Trúc Cơ cảnh nho nhỏ, cho hắn chút màu sắc thì hắn sẽ nghe lời.

Triệu Tiếu nhịn không được nói.

- Đúng đấy, nơi này thực tế là một nhà giam, miễn không đánh chết người, ai sẽ để ý một hạt nhân nước khác?

Hàn Băng cũng gật đầu, nói:

- Nên do ta tới trước đi.

Liễu Huân Vũ lắc đầu:

- Hái dưa xanh không ngọt, tên kia là thiên tài đan đạo, khẳng định kiêu căng khinh người, ngươi càng bức bách hắn, trong lòng của hắn khẳng định sẽ mâu thuẫn, làm sao làm việc nghiêm túc.

- Thế nhưng mà…

Hàn Băng còn muốn khuyên.

- Trong lòng ta biết rõ.

Liễu Huân Vũ thản nhiên nói.

Hàn Băng cùng Triệu Tiếu không nói gì thêm, nhưng biểu lộ trên mặt đều có hận ý, cũng không biết bọn họ có hận Lăng Hàn hay không.

Một đêm qua đi, Lăng Hàn cảm thấy hưng phấn nho nhỏ, mặc dù tiến vào Giáp Nguyên phủ chưa được mấy ngày, nhưng đây là ngồi tù, cho nên làm hắn có cảm giác đè nén.

Một đêm trôi qua, sau khi Lăng Hàn tu luyện xong liền đi tới cửa chính.

Lần này hộ vệ không ngăn cản hắn, mà chỉ nói:

- Phải trở về trước nửa đêm, nếu không chúng ta sẽ báo lên Tông Nhân phủ, đưa ngươi vào danh sách đào phạm truy nã.

Lăng Hàn gật gật đầu, đây là chế độ điều lệ, hắn cũng không có ý so đo với tiểu nhân vật, nhanh chân rời khỏi Giáp Nguyên phủ.

Rời khỏi tường cao, tâm tình Lăng Hàn lại được thả lỏng.

Thời gian ngắn ngủi, mục tiêu của Lăng Hàn rất sáng tỏ, hắn không có đi gặp đám người Nữ Hoàng, mà là đi thẳng tới Thánh Dược đường.

Đây là thánh địa đan đạo của Nguyệt Hoa tinh, hội tụ toàn bộ Đan sư cao giai, mà Đại trưởng lão Thánh Dược đường Tam Dược lão nhân càng có tước vị Ngự Long của Thanh Long Hoàng Triều, chính là công tước nhất phẩm, đây là tước vị cao nhất ngươi có thể lấy được, tự nhiên cũng đẩy địa vị Thánh Dược đường lên cực cao.

Bởi vì vị Tam Dược lão nhân kia là Đan sư Địa cấp thượng phẩm, đại năng cấp Giáo Chủ cũng phải mời hắn luyện đan, địa vị cực kỳ tôn sùng.

Trong thành không thể dùng thân pháp, càng thêm không thể ngự khí bay, làm thế là đại bất kính, Lăng Hàn liền đi bộ nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Qua hai mươi phút sau hắn liền tới Thánh Dược đường.

Đây là khu kiến trúc huy hoàng, chiếm diện tích cực lớn, có từng tòa tháp cao vững chắc, có màu bạc, có màu vàng.

Lăng Hàn đã tìm hiểu rõ từ tinh võng, tháp cao màu bạc là nơi ở của Đan sư Nhân cấp, tháp cao màu vàng kim chỉ có Đan sư Địa cấp mới có thể ở, cho dù võ đạo, đan đạo hay trận đạo đều có đẳng cấp sâm nghiêm.

Hắn nhanh chân đi vào Thánh Dược đường, sau khi đi vào là một đại sảnh to lớn có bán ra đan dược số lượng lớn.

Nhân viên nơi này rất cao ngạo, mặc dù Lăng Hàn đang nhìn khắp nơi nhưng cũng không ai hỏi hắn cần đan dược gì, dáng vẻ ngươi thích mua thì mua.

Lăng Hàn cũng không có ý giao lưu với nhân viên, hắn trực tiếp xuyên qua đại sảnh đi vào khu vực sâu hơn.

- Người không phận sự dừng bước.

Lập tức có người cản trở.

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Ta muốn chứng nhận Đan sư.

- Ngươi?

Người kia kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, bởi vì Lăng Hàn cũng quá trẻ, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, có còn trẻ như vậy đã là Đan sư sao?

Nhưng mà chứng nhận Đan sư mở ra với tất cả mọi người, miễn là ngươi tự chuẩn bị vật liệu, Thánh Dược đường sẽ cung cấp luyện đan thất.

- Tốt, ngươi đi theo ta.

Người kia dẫn Lăng Hàn đi và nói:

- Không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, nơi này có thật nhiều Đan sư, rất chán ghét bị người ta nhìn chăm chú, như vậy rất vô lễ.

Hắn nhắc nhở.

Lăng Hàn gật đầu, biết nghe lời phải.

Bọn họ đi vào căn phòng lớn, bên trong có thật nhiều người, bọn họ đang ngó chừng nhìn lên vách tường.

Đây là vách tường hình chiếu, đang có một tên Đan sư luyện đan, Lăng Hàn nhìn một chút, lò đan này sắp luyện thành.

Người dẫn Lăng Hàn tiến vào cũng bước chậm và nói thầm với một người, một lát sau, hắn trở về, nói:

- Ngươi chờ ở nơi này, sẽ có người an bài ngươi tiến hành chứng nhận.

- Được.

Lăng Hàn ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, hắn không có hứng thú với người khác luyện chế.

- Xùy, giả vờ cái gì chứ, đã chạy đến nơi này mà còn nhắm mắt dưỡng thần!

Có người cười lạnh.

Lăng Hàn kinh ngạc, ta nhắm mắt dưỡng thần còn làm phiền ngươi sao?

- Đúng đấy, đệ nhất thiên tài Lạc Quân của Thánh Dược đường chúng ta hôm nay xung kích Đan sư, cố ý mời mọi người đến đây quan sát, ngươi còn không quan sát nghiêm túc?

Lại có người nói với Lăng Hàn, ngữ khí có phần nghiêm khắc.

Lạc Quân năm nay đã hai mươi chín tuổi, nhưng thiên tư thông minh, lúc mười lăm tuổi từ Đan đồ sơ cấp bước vào cao cấp, hiện tại đang xung kích Đan sư Nhân cấp hạ phẩm, phần thiên phú này rất kinh người.

Hiện tại Lạc Quân nguyện ý cho mọi người quan sát thủ pháp luyện đan của hắn, ngươi còn nhắm mắt dưỡng thần?

Ngươi trang bức hay cố ý trào phúng?

...