...
Ở ngày thứ nhất tiến vào Bổ Thiên Học Viện, vì tranh cướp cung điện mà bạo phát chiến đấu cực kỳ kịch liệt, có mấy trận thậm chí còn chết người, hiển lộ hết cạnh tranh tàn khốc.
Con đường võ đạo là như thế, càng lên trên, địa phương càng nhỏ, nhưng người người lại muốn bò lên, làm sao bây giờ? Đạp người khác xuống chứ sao, tài nguyên tu luyện chỉ bấy nhiêu, nào cho phép người trong thiên hạ đều trở thành cường giả?
Vì lẽ đó, không ai bởi vậy mà cảm thấy khiếp sợ, bình tĩnh tiếp nhận kết quả như thế.
Chỉ là dĩ vãng chuyện như vậy thường thường phát sinh ở thời điểm đoạt bảo, hiện tại lại phát sinh ở trong học viện vốn nên an toàn, đúng là có mấy phần trào phúng.
Ngũ Đại Tông Môn lại không phải thật tâm muốn bồi dưỡng những người này, một bộ phận là đá mài dao, dùng để mài giũa đệ tử của năm đại tông môn, một bộ phận tư chất tốt có khả năng thăng nhập Thần giới, nhưng chỉ là nô bộc mà thôi.
Huống chi lần này người tiến vào hơi nhiều, không tiêu diệt một ít sao được?
Sau khi ba người Lăng Hàn ăn xong, liền bắt đầu tìm kiếm ở trong cung điện, chỉ là Tiểu Đao Vương không để lại bao nhiêu bảo vật, chỉ có một vật để Lăng Hàn thoả mãn… kim thuyền.
Hắn nguyên bản có một chiếc, nhưng bị con rối kim cương đánh nổ, hiện tại lại thu hoạch một chiếc, để hắn cảm thấy tâm bị tổn thương được bù đắp.
Lấy thực lực của hắn, kim thuyền không giúp được hắn cái gì, nhưng có thể dùng để chạy đi, tiết kiệm dùng sức, chính là vật phẩm hữu ích a.
Một đêm qua đi, sáng ngày thứ hai, Lăng Hàn chỉ vừa tỉnh lại, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Hắn mở cửa nhìn, chỉ thấy ngoài cửa cung điện đứng bốn người trẻ tuổi, mỗi người đều trợn mắt há mồm, hóa ra đang quát mắng, nhìn thấy Lăng Hàn ra, mỗi người đều ngậm miệng lại.
Lăng Hàn nhìn lướt qua nói:
- Làm sao, muốn khiêu chiến ta sao? Được, bốn tên đồng thời đến, ta tiết kiệm chút thời gian.
- Hừ, chúng ta không phải đến khiêu chiến ngươi!
Một người nói.
- Vậy các ngươi kỷ kỷ méo mó ở đây làm gì?
Lăng Hàn lườm một cái.
- Chúng ta là đệ tử của Tuyệt Đao Tông!
Người thứ hai nói.
- Đừng tưởng rằng ngươi đánh bại Tiểu Đao Vương là có thể hoành hành vô kị, phải biết thiên tài mạnh mẽ nhất Tuyệt Đao Tông chúng ta không phải Tiểu Đao Vương!
- Không sai, đợi Từ sư huynh xuất quan, giết ngươi dễ như trở bàn tay!
- Ngươi chờ xem!
Bốn người đều kêu gào, hận không thể gặm thịt của Lăng Hàn.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Vậy hiện tại các ngươi hung cái lông a? Ta ghét nhất thời điểm muốn ngủ muộn có người quấy rối, xem ra không đánh các ngươi một trận là không được.
- Dừng tay, chúng ta không phải tới khiêu chiến!
Bốn người vội vã xua tay, bọn họ mới tới Sinh Hoa Cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Lăng Hàn?
Lăng Hàn hừ một tiếng:
- Chạy đến chỗ ta mắng chửi, còn nói không phải tới khiêu chiến? Ngươi khùng sao!
Hắn vọt tới, oành oành oành oành… một người một quyền, đánh bay toàn bộ bốn người.
Hắn vẫn còn khắc chế, chỉ trọng thương mà không có đánh giết.
- Từ Tu sao?
Lăng Hàn lẩm bẩm, danh tự này đã không phải nghe lần đầu tiên, Yêu Hồi Nguyệt nói người này mới là thiên tài số một của Tuyệt Đao Tông, nhưng cực kỳ thấp điều, thanh danh không nổi, e là chỉ ở trong Ngũ Đại Tông Môn mới được tán thành.
- Ra ngoài dạo một chút a!
Lăng Hàn tùy ý đi trên Cửu Long Sơn, cùng người kết bạn, không hề che giấu ý nghĩ muốn thu tiểu đệ của mình.
Có điều, tuy hắn nhất chiến thành danh, bắn giết Tiểu Đao Vương, có xu thế người số một của Bổ Thiên Học Viện, nhưng người nơi này mỗi người đều là thiên tài, mà thiên tài lại tự phụ, làm sao dễ dàng phục người?
Hiện tại ý nghĩ của mọi người chính là, hiện tại ta thu được điều kiện tu luyện tốt như vậy, nhất định có thể đuổi theo ngươi.
Ở dưới ý nghĩ như thế, ai sẽ phục ai?
Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh cũng bắt đầu con đường yêu nghiệt của bọn họ, bọn họ đều đánh tới cung điện Địa Cấp, đang nghiên cứu nên khiêu chiến người nào trước.
Thông tin trong học viện rất nhạy, có truyền tin thạch liên tiếp Ngũ Đại Tông Môn cùng rất nhiều thành thị lớn, tọa trấn trong đó có thể nắm giữ nhất cử nhất động của toàn bộ Trung Châu. Bọn học sinh cũng có thể sử dụng truyền tin thạch ở nơi này, câu thông với gia tộc, sư môn… truyền chút tin tức.
Bây giờ, tin tức nóng hổi nhất không gì bằng Tử Nguyệt hoàng triều.
Nguyên bản ai cũng không để thế lực này ở trong lòng, lại dám thành lập quốc gia ở Trung Châu, cái này không phải muốn chết sao? Có mấy thế lực Hoá Thần Cảnh đi vây quét, nhưng lại thảm bại, cao thủ bị bắt toàn bộ, đầu hàng thì hàng, không hàng thì giết, ngược lại làm cho thực lực của Tử Nguyệt hoàng triều tăng lên một đoạn.
Hiện tại hoàng triều này đang trắng trợn mở rộng, đại quân chia làm ba đường hướng ra phía ngoài công thành rút trại, mà hiệu suất cao đến kinh người, trong khoảng thời gian ngắn lãnh thổ mở rộng gấp mười, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh mở rộng.
Chuyện này rốt cục để Ngũ Đại Tông Môn chú ý, phát động thế lực Thiên Nhân Cảnh lệ thuộc đi trấn áp.
Việc này, đã là chuyện ba tháng trước, hiện nay vẫn không có chiến báo truyền về, nhưng chiến sự đang trong giằng co.
Lăng Hàn nghe nói, không khỏi gật đầu.
Mã Đa Bảo này sâu không lường được, nếu hắn quyết định lập quốc khai thiên, vậy tuyệt đối không phải hành sự lỗ mãng. Nhưng để Lăng Hàn không rõ chính là, một chi quân đội sức chiến đấu kinh người như thế là từ nơi nào nhô ra?
Mã Đa Bảo tất nhiên không phải một người chiến đấu, vậy thủ hạ tướng lĩnh của hắn từ đâu tới? Muốn hội tụ một đám cường giả cùng chung chí hướng với hắn cũng không dễ dàng a.
Lấy Lăng Hàn mà nói, mấy ngày nay hắn vẫn đang cố gắng thu tiểu đệ, nhưng hiệu quả rất tệ. Thu tiểu đệ cũng phiền phức như vậy, huống chi còn muốn người ta tham gia lập quốc khai thiên, đây chính là đối nghịch toàn bộ Hằng Thiên Đại Lục a!
- Tên này có mị lực trâu bò như thế sao?
Lăng Hàn tràn đầy hoài nghi, ở trong ấn tượng của hắn, Mã Đa Bảo chính là một tên Béo giảo hoạt, người như vậy cũng có thể đăng cao nhất hô, khiến người ta đi theo bán mạng?
- Thực sự là cánh rừng lớn, chim gì cũng có, ta sống lại ở thời đại này, đến cùng là hạnh phúc hay bất hạnh?
Lăng Hàn lẩm bẩm, nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười hiếu chiến, hạnh phúc hay bất hạnh có thể vứt qua một bên trước, chí ít hắn có thể đánh thoải mái.
- Nếu như Mã Đa Bảo thật có năng lực đối kháng Ngũ Đại Tông Môn, vậy ta không ngại giúp hắn một tay, ngược lại ta không có hứng thú làm Hoàng Đế, chỉ xuất phát từ đạo nghĩa, không muốn nhìn thấy thiên hạ sinh linh đồ thán, lúc này mới gánh trọng trách.
- Thế nhưng Mã Đa Bảo có thể, vậy hãy để cho hắn đến diễn chính, đợi phi thăng Thần giới, ta có thể công thành lui thân, đi tìm hung bà nương Thiên Phượng Thần Nữ, cưới trở về, từ đây tiêu dao thiên hạ.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng sự tình đột nhiên xuất hiện chuyển ngoặt lớn.
Ngũ Đại Tông Môn phái ra lực lượng tấn công Tử Nguyệt hoàng triều đều gặp phải trọng tỏa, tổng cộng bảy thế lực Thiên Nhân Cảnh tham dự chiến đấu, nhưng sáu chi hoặc bị diệt, hoặc đầu hàng, chỉ có một chi chạy về, hơn nữa còn thua tơi bời, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Lần này, Ngũ Đại Tông Môn chấn động, quyết định điều động lực lượng mạnh nhất thân chinh.
Không may, học sinh của Bổ Thiên Học Viện cũng bị chiêu vào trong quân đội.
---------------
...