Chương 4250: Giết thì giết


...

Mạnh Dương Thành không tưởng tượng nổi, đồng thời là bảo khí, vì cái gì chênh lệch lớn như vậy?

Phải biết, hắn đang vận dụng pháp khí niệm lực!

-[if!supportLineBreakNewLine]--

dif]--

Trong tình huống đẳng cấp tương đương nhau, khẳng định phải là pháp khí niệm lực mạnh hơn, nếu không, vật liệu niệm lực cũng không đắt như vậy, hơn nữa có tiền mà không mua được.

Gặp quỷ rồi.

Lăng Hàn lại cảm thấy thất vọng, quá yếu mà, không thể ngăn nổi hỗn độn khí?

Sớm biết có uy lực như thế, hắn trực tiếp sử dụng nắm đấm oanh kích, thậm chí Canh Kim kiếm khí trong bụng hắn còn không kém pháp khí niệm lực của đối phương.

- Ai, ta quá xem trọng ngươi!

Hắn lắc đầu.

Bành bành bành, ba người Mạnh Dương Thành công kích tới, nhưng không có một người nào có thể oanh phá hỗn độn khí.

Lăng Hàn thu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp, thản nhiên nói:

- Mạnh Dương Thành, ngươi muốn đối phó ta, có thể quang minh chính đại đến gặp ta, ta cũng kính ngươi là một nhân vật, nhưng ngươi lại dùng ám chiêu, ha ha, ta xem thường ngươi!

- Ngươi biết?

Mạnh Dương Thành kinh ngạc, hắn làm chuyện này vô cùng bí ẩn, thân phận cùng địa vị Lăng Hàn không có khả năng phát hiện ra hắn sai sử.

Đường Nghiêm!

Hắn nghĩ tới, nếu như Đường Nghiêm nhúng tay vào, hắn có thể tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện sự tồn tại của hắn.

Ghê tởm, quá ghê tởm.

Chờ đó, chỉ cần hắn gặp được lão tổ tông, nhất định phải giết Lăng Hàn, mà Đường Nghiêm, thậm chí Đường gia còn không thèm đếm xỉa tới.

- Người đang làm, trời đang nhìn.

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

- Nhân phẩm của ngươi quá kém, cho dù đến hiện tại cũng đang nghĩ đâm sau lưng người khác như thế nào, ha ha, ta lười nói nhảm với ngươi, ngươi lên đường đi.

Hắn bộc phát sát cơ.

Mạnh Dương Thành kinh hãi, ngoài mạnh trong yếu quát:

- Ngươi dám!

Đường Nghiêm cũng giật mình, Lăng Hàn muốn giết Mạnh Dương Thành?

Tê, ngươi quá to gan lớn mật.

Một khi tin tức lộ ra ngoài, đây chính là con đường chết, thậm chí là chém đầu cả nhà.

- Lăng Hàn, ngươi không nên vọng động!

Đường Nghiêm vội vàng nói, không quan trọng song phương có hiểu lầm, cừu hận gì, hắn có thể dùng thân phận Đường gia để hòa giải.

Nhưng một khi Mạnh Dương Thành bị Lăng Hàn giết chết, Lăng Hàn sẽ biến thành tử địch của Mạnh gia, không chết không thôi.

Lăng Hàn mỉm cười:

- Người Mạnh gia không có gì phi thường cả, giết thì giết, có gì phải sợ?

- Đúng đấy, giết thì giết!

Đại Hắc Cẩu kêu gào.

- Lăng Hàn!

Đường Nghiêm còn muốn khuyên bảo, bởi vì đây là đại sự kinh thiên.

Nhưng Lăng Hàn không cho hắn cơ hội, hắn dùng một quyền oanh sát Mạnh Dương Thành.

Lần này, hắn không còn cơ hội đào tẩu.

Đường Nghiêm do dự, đột nhiên hắn xuất thủ.

Đương nhiên không phải nhằm vào Lăng Hàn, mà là giết năm tên thủ hạ của Mạnh Dương Thành.

- Chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra.

Hắn nói.

- Quả quyết!

Đại Hắc Cẩu cọ cọ móng vuốt.

Lăng Hàn cũng âm thầm gật đầu, hắn cười cười, nói:

- Ngươi sẽ không trách ta kéo ngươi xuống nước?

Đường Nghiêm nhún vai:

- Có biện pháp gì hay sao?

Lăng Hàn vỗ vỗ vai hắn:

- Nếu như ta nói cho ngươi, có khả năng lão Tôn Giả của Mạnh gia bị người ta giết, ngươi có cảm tưởng gì không?

- Cái gì!

Đường Nghiêm kinh hãi, đó là một vị Tôn Giả đấy, đó là tồn tại cường đại thế nào?

Trong tinh không, đã có gần ngàn vạn năm chưa từng sinh ra Tổ Vương, có thể nói, Thánh Nhân chính là chiến lực mạnh nhất, nhưng tìm khắp trong tinh không có mấy người trở thành Thánh Nhân?

Bởi vậy, hàm kim lượng của Tôn Giả rất cao, nhất là trong tinh vực này, hắn vô địch tuyệt đối.

Nếu không phải cố kỵ Tôn Giả Mạnh gia, thế công của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều sẽ “ôn nhu” như vậy? Lại nói, nếu không phải Tôn Giả Mạnh gia trọng thương, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều sẽ không dám động binh.

Hiện tại Lăng Hàn lại nói Mạnh gia Tôn Giả khả năng bị giết, cái này khiến hắn tin tưởng thế nào?

- Chờ xem, ta cảm thấy Ảnh Nguyệt Hoàng Triều đột nhiên công chiếm Phú Kim tinh chính là vì dẫn Tôn Giả Mạnh gia xuất hiện, sau đó bố trí bẫy rập giết hắn.

Lăng Hàn nói, hắn cũng không nói mình nhìn thấy đồ vật không nên nhìn thấy.

Đường Nghiêm nghiêm túc nhìn hắn:

- Ngươi nắm chắc mấy thành?

- Chín thành.

Lăng Hàn gật đầu, hắn vẫn lưu lại một ít chỗ trống.

Đường Nghiêm không thể không nghiêm túc suy nghĩ tới khả năng này, Mạnh gia hiện tại không có biện pháp nào khác, một khi lão Tôn Giả Mạnh gia chết đi, không cần chờ tới khi Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, toàn bộ Hoàng Triều sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Bởi vì Mạnh gia cũng chỉ có một cường giả cấp Giáo Chủ, trong thế lực cấp Giáo Chủ cần có hai ba tồn tại như vậy.

Trong tình huống như thế, Mạnh gia đã xong đời, Lăng Hàn giết Mạnh Dương Thành chỉ là “việc nhỏ”, không có ai chú ý tới việc này.

- Ta phải lập tức thông tri gia tộc làm tốt chuẩn bị ứng biến.

Đường Nghiêm nói rất nghiêm túc.

Lăng Hàn gật đầu, Đường gia là sủng thần của hoàng triều Mạnh gia, nhưng cũng chính vì như thế, một khi Mạnh gia suy sụp, Đường gia cũng đứng mũi chịu sào, bị đả kích rất lớn.

Đường Nghiêm thông qua tinh võng báo cáo tin tức cho gia tộc, còn gia tộc chuẩn bị như thế nào, việc này nằm ngoài tầm tay của hắn.

- Làm sao bây giờ?

Hắn hỏi Lăng Hàn.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:

- Đầu tiên phải trốn sang nơi khác, vừa rồi chúng ta đánh một trận, có thể sẽ dẫn truy binh tới. Về sau, phải nhìn lão Tôn Giả Mạnh gia có thể vượt qua một kiếp này hay không.

- Ta vẫn là không tin, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều có lá gan lớn như vậy, lại dám đánh lén một vị Tôn Giả!

Đường Nghiêm vẫn ngây ngốc.

- Tôn Giả đấy, đó là tồn tại cỡ nào, một bàn tay đánh xuống, đại năng cấp Giáo Chủ cũng bị tát chết tại chỗ.

Lăng Hàn mỉm cười.

- Cho dù lão Tôn Giả trọng thương, chiến lực giảm lớn nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cho dù không giao thủ nhiều năm, nhưng thế lực cấp Giáo Chủ muốn giết hắn cũng là việc khó khăn.

Đường Nghiêm đang phân tích, hắn càng nghĩ càng không có khả năng.

- Đi, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm vài ngày là đủ.

Lăng Hàn lôi kéo Đường Nghiêm chạy đi.

Hai người tìm nơi nấp kỹ lấy tránh né truy binh, qua nửa ngày sau, bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên lại cảm thấy thiên địa chấn động.

Tình huống như thế nào?

Bọn họ rời khỏi nơi ẩn thân, trên bầu trời xa xa có tia sáng chói mắt sinh ra, có một bóng người đỉnh thiên lập địa, cao lớn đến mức không cách nào miêu tả, toàn thân hắn tỏa ra kim quang sáng ngời giống như một thần linh, nhưng ngực hắn phun máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Người này quá lớn, có lẽ không nhỏ hơn so với Phú Kim tinh bao nhiêu, chung quanh người hắn có một ít người đang vây công, có nhiều loại pháp khí đang phát uy, mỗi một đạo đều có uy năng hủy thiên diệt địa.

Lăng Hàn và Đường Nghiêm đều là người thông minh, lập tức đoán ra bóng người cao lớn không gì sánh kịp kia chính là lão Tôn Giả Mạnh gia, hắn đang bị người Ảnh Nguyệt Hoàng Triều vây công.

- Tình thế không ổn!

Đường Nghiêm cau mày, từ lập trường của hắn, hắn tự nhiên không hi vọng Mạnh gia rơi đài.

Nhưng nhìn dáng vẻ của lão Tôn Giả Mạnh gia, hiển nhiên hắn đã bị thương nặng, tình thế vô cùng nguy hiểm.

Lăng Hàn lại biết lão Tôn Giả Mạnh gia vừa ra khỏi truyền tống trận, khẳng định đã bị hung thương đánh một kích thảm thiết, khẳng định đã đánh trúng hắn, cho nên hắn mới không ngừng chảy máu.

Vấn đề hiện tại chính là, lão Tôn Giả Mạnh gia có thể giết ra một con đường máu hay không?

...