...
Ung Khâm lập tức lộ ra vẻ cảnh giác:
- Ngươi muốn làm cái gì? Đúng rồi, các ngươi là người nào?
Hắn lại ngơ ngơ ngác ngác lấy ra toàn bộ nội tình, thực sự là quỷ dị.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Chúng ta không phải người xấu, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng chúng ta.
Ung Khâm đương nhiên sẽ không tin tưởng, vẫn không tín nhiệm.
- Tiểu huynh đệ, phải tin tưởng chúng ta.
Nhu yêu nữ nói, trong ánh mắt có một tia sáng.
Ung Khâm không tự chủ được gật đầu, sau đó nói:
- Cái bao tay này không lấy ra được, trừ khi ta chết.
Lăng Hàn kinh ngạc, nắm tay thiếu niên kia, quan sát tỉ mỉ cái bao tay này.
Vừa nãy thiếu niên có thể một đòn đánh giết sói trắng, dĩ nhiên là hắn vẫn cố ý chạy trốn, dụ dỗ sói trắng xuất kích, nhưng đột nhiên giết cái hồi mã thương, một nguyên nhân khác là bao tay trên tay hắn, trong nháy mắt kia dật động ánh sáng, gia trì lực lượng cho thiếu niên, mới có thể một đòn chiến thắng.
Nhưng không giống các Bảo khí mà Lăng Hàn hiểu rõ, trên bao tay này rõ ràng không có khí văn gì, mặc dù có chút hoa văn, nhưng thật chỉ như trang sức, để hắn cảm thấy tò mò.
Người khác không có lực cảm ứng nhạy cảm như hắn, dù sao Lăng Hàn từng làm chủ của thiên địa một quãng thời gian, bây giờ đối với lực lượng, quy tắc biến hóa là cực kỳ mẫn cảm.
Lại nói, coi như có người biết cũng sẽ không coi là chuyện to tát, chỉ là cấp bậc Ngũ Liên, căn bản không vào pháp nhãn của bọn họ.
Lăng Hàn quan sát tỉ mỉ, nhưng ngoại trừ tinh mỹ ra, cái bao tay này không có địa phương lạ kỳ gì. Lòng hiếu kỳ của hắn càng nặng, ý thức thăm dò vào trong đó, nhưng vậy thì xảy ra vấn đề rồi, tách, cái bao tay này lại nứt ra, sau đó từ trên tay thiếu niên rớt xuống.
- A...
Ung Khâm kinh ngạc thốt lên, sau đó trở nên hồn bay phách lạc.
- Bao tay của ta! Bao tay của ta!
Một bộ đau đến không muốn sống.
Bao tay rơi xuống, liền có thể nhìn thấy trên cổ tay hắn có một cái lỗ giống như lỗ kim, có điều lực chữa trị của Sáng Thế Cảnh cũng không tệ, rất nhanh vết thương này liền khôi phục.
Đây là bao tay đâm ra.
Thiếu niên nói, cái bao tay này không thể lấy ra, trừ khi hắn chết, cái lỗ kim này chính là bao tay “giám thị” sinh mệnh của hắn sao?
Lăng Hàn để Nhu yêu nữ đi an ủi thiếu niên, mình thì cầm lấy bao tay phá nát tỉ mỉ nghiên cứu. Nhưng hắn lập tức kinh ngạc, trong cái bao tay này kỳ thực vô cùng phức tạp, hóa thành từng sợi dây nhỏ, nhưng hiện tại những sợi này bố cục đã hoàn toàn rối loạn.
Thật giống như... Cái bảo cụ này tự hủy.
Không cho người ta dòm ngó công nghệ trong đó sao?
Lăng Hàn thầm nghĩ, thực lực của hắn vượt xa cực hạn của bao tay này, cho nên khi hắn lấy thần thức xâm nhập, cái bao tay này tự biết không cách nào chống lại, liền khởi động phương pháp hủy diệt.
Quái lạ, thực sự là quá quái lạ, nếu Bảo khí có linh, như vậy yếu tố đầu tiên chính là bảo mệnh, làm sao sẽ tự hủy?
Một bên khác, ở dưới Nhu yêu nữ an ủi, thiếu niên cũng không náo loạn, nhưng vẫn một bộ sống không bằng chết như cũ.
Nghe hắn nói, ở trong bộ lạc của hắn, xem loại bao tay này là bảo cụ cực kỳ quý giá, chính là tượng trưng cho thân phận, nếu huỷ, sẽ bị tộc nhân xem thường.
Lăng Hàn cảm thấy hết sức hứng thú nói:
- Chúng ta đi bộ lạc của tên tiểu tử này nhìn xem.
Đám người Vân Hà tiên tử cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, sau khi hai mặt nhìn nhau đều gật gật đầu.
Bọn họ theo thiếu niên xuất phát, sau khi đi ba ngày, bọn họ mới đến nơi đóng quân mà thiếu niên nói tới. Đây là một cụm lều vải, làm thành một hình vòng tròn.
Mấy ngày trước thiếu niên liền một thân một mình rời đi, đi săn giết một dã thú mạnh mẽ hơn mình, để hoàn thành lễ thành nhân của mình.
- Ung Khâm!
Lối vào nơi đóng quân đang chờ một phu nhân, thật xa liền nhìn thiếu niên phất tay.
- Mẹ!
Thiếu niên cũng phất tay, chạy về phía phu nhân.
- Hài tử, ngươi không có bị thương gì chứ?
Phu nhân ôm chặt lấy thiếu niên, sau đó nhìn chung quanh, trên dưới đánh giá, cực kỳ quan tâm.
- Mẹ, ta không có chuyện gì.
Ung Khâm nói, ở trước mặt mọi người có vẻ hơi ý tứ không tốt.
- Ngươi, bao tay của ngươi đâu?
Phu nhân phát hiện bao tay trên tay thiếu niên không còn, lập tức kinh ngạc thốt lên.
- Cái này nói rất dài dòng.
Lăng Hàn cũng đi tới.
- Các ngươi là người nào?
Phu nhân hỏi, vẻ mặt cảnh giác, tu vi của nàng là Lục Liên, nhưng chỉ mở ra một lá. Nàng không có bao tay, nhưng có một miếng lót vai, lúc này đã mơ hồ phát sáng.
Đây là bảo cụ tương tự bao tay của thiếu niên.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Người ngoại lai đi nhầm vào nơi này.
Phụ nhân này thuần túy là Ác Ma tộc, nghĩ như thế, phụ thân thiếu niên khả năng cực cao là một Thiên Sứ tộc, hắn là “con lai”.
Trong khi nói chuyện, có càng nhiều lạc dân đi ra, dồn dập nhìn chằm chằm bọn người Lăng Hàn, trong tay mỗi người đều mang theo một thiết xoa, mà trên người bọn họ đều có mũ giáp, hộ tâm kính, bao gối, bao tay...
Những người này đều là vẻ mặt đề phòng.
Lăng Hàn giơ hai tay nói:
- Chúng ta không có ác ý, chỉ là không cẩn thận tiến vào nơi này.
Một lão giả tách mọi người đi ra, trong tay chống một quải trụ, đỉnh đầu đã không còn tóc, hai Bạch Mi buông xuống, cũng không biết sống bao nhiêu năm.
Ánh mắt của hắn tràn ngập tang thương nói:
- Các ngươi từ chỗ nào đến, lại vì sao mà đến?
Lăng Hàn nói đơn giản đoàn người mình trải qua, cũng không có ẩn giấu gì, muốn thắng được tín nhiệm của người khác, tốt nhất không nên nói dối, mà hiện tại bọn họ cũng xác thực không cần ẩn giấu.
Người trong bộ lạc nghe xong, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ở ngoài vùng thế giới này của bọn hắn, lại còn có một Không Gian càng rộng lớn hơn.
Người của bộ lạc cũng không có tâm tư uốn uốn cong cong gì, Lăng Hàn thật lòng với bọn họ, bọn họ cũng lấy thật lòng báo lại, nói ra bí mật nơi đây.
Chuyện xưa của bọn họ kỳ thực rất đơn giản, đời đời cư trú ở nơi này, mà bọn họ theo đuổi to lớn nhất là sinh tồn, bởi vì vật tư nơi này đặc biệt bần cùng, muốn sống phải săn giết mãnh thú, hoặc cùng mãnh thú tranh cướp động vật ăn cỏ.
Đám người Lăng Hàn đều kinh ngạc, chỉ cần bước vào Nhị Liên, tương đương với Thần Thai Cảnh của Tiên Vực, vậy Võ Giả chỉ cần hô hấp linh khí liền có thể sinh tồn, bước vào Sơn Hà Cảnh, vậy cho dù linh khí khô cạn cũng sẽ không chết, chỉ là bản thân sẽ trở nên cực kỳ suy yếu mà thôi.
...