Chương 3001: Bá đạo (2)


...

Như vậy Hà Vũ Phong xác thực không cần cho Vương Thiên Dương mặt mũi, ai cũng tìm không ra lý do gì.

Vương Thiên Dương thì tức giận đến toàn thân phát run, hắn chính là Vương gia gia chủ, từ ý nào đó đại biểu cho Tam Bộ Thiên Tôn, ngay cả Thiên Tôn chân chính thấy hắn cũng sẽ cực kỳ khách khí, hiện tại bị người khinh bỉ, há có thể không làm hắn sinh khí?

- Nói sau, bản tôn vừa mới đột phá, ngươi liền dám để cho bản tôn sư ra vô công, đây là ý gì?

Hà Vũ Phong lạnh lùng nói.

Vương Thiên Dương chòm râu đều động, hắn chỉ vào Hà Vũ Phong:

- Tốt, lão phu lại muốn nhìn, ngươi dám làm gì lão phu?

Hắn chắn ở trước mặt Lăng Hàn.

Vương Dương Danh có chút do dự, cũng đồng dạng phóng ra một bước, cùng Vương Thiên Dương sánh vai.

Vương gia bày tỏ thái độ, muốn cùng Lăng Hàn đứng chung một chỗ.

- Không biết tự lượng sức mình!

Hà Vũ Phong ra tay, tay phải thò ra, hóa thành một cự thủ ngập trời, nắm về phía Vương Dương Danh, Vương Thiên Dương. Không có ký hiệu gì dương động, chính là một cự thủ màu xanh, như đá xanh vạn năm, nhưng một tay thò ra, uy thế cuồn cuộn, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng tim đập nhanh.

Một chuẩn Thiên Tôn, ít nhất phải mười Tiên Vương tầng chín đỉnh phong mới có thể ngăn được!

Vương Thiên Dương, Vương Dương Danh đều dùng toàn bộ lực lượng, nhưng hai người làm sao ngăn cản được chuẩn Thiên Tôn, không có mấy chiêu liền bị oanh thương, nhao nhao ngã ngồi xuống đất, không ngừng thổ huyết.

- Nể tình Lăng Vân Thiên Tôn, tha các ngươi không chết!

Hà Vũ Phong thu tay về, ngạo nghễ nói.

Vương Thiên Dương cùng Vương Dương Danh đều không ngừng ho khan, căn bản vô lực nói chuyện.

Lăng Hàn nắm hai tay, trong nội tâm phẫn nộ như lửa, hắn biết rõ Hà Vũ Phong tất nhiên bá đạo, nhưng bá đạo đến trình độ như vậy lại là hắn không ngờ.

Người ở trong võ viện, rõ ràng còn không kiêng nể gì như thế!

- Còn có ai phản đối cách làm của bản tôn sao?

Hà Vũ Phong nhàn nhạt nói, nhìn quanh bốn phía.

Không người dám nhìn thẳng hắn, ai cũng buông xuống ánh mắt.

Ngự Hư Tiên Vương, Ngự Vô Địch thì đại hỉ, Lăng Hàn xong đời.

Một người khác thì là Trác Khải, hắn cười đến miệng muốn nứt đến lỗ tai, hận không thể vỗ tay.

- Cẩu gia không phục!

Đại Hắc Cẩu động thân mà ra.

- Tiểu tử, ngươi bất quá tu luyện nhiều vài năm, một lần nữa cho tiểu Hàn tử vài tỷ năm thời gian, xem hắn không treo ngươi lên đánh, để ngươi hô gia gia!

Sắc mặt của Hà Vũ Phong lập tức tối sầm, con chó hoang này miệng thật đúng là độc, một câu chẳng những nhục nhã hắn, ngay cả phụ thân hắn cũng bị kéo vào. Hắn hừ một tiếng:

- Dám làm càn trước mặt ở bản tôn, lẽ nào lại như vậy!

Hắn lần nữa ra tay, nắm về phía Đại Hắc Cẩu.

Lấy lực lượng của hắn, nếu như bị hắn nắm rắn chắc, Đại Hắc Cẩu khẳng định chỉ có hóa thành bã vụn.

- Có bản lĩnh tới truy cẩu gia a!

Mới vừa rồi Đại Hắc Cẩu còn nói khí diễm hung hăng càn quấy, nhưng thật muốn đánh, nó lại trượt so với ai khác còn nhanh, hưu, lập tức chạy ra khỏi động phủ.

Thời gian: 00: 00: 01

Mục đích của Đại Hắc Cẩu rất đơn giản, chính là dẫn Hà Vũ Phong ly khai, chế tạo cho Lăng Hàn cơ hội đào tẩu.

Thế nhưng mà, Hà Vũ Phong lại không mắc mưu.

Hắn một kích vỗ không, rất tùy ý thu tay về, ánh mắt y nguyên nhìn chăm chú vào Lăng Hàn.

Đại Hắc Cẩu thấy thế, lập tức chạy trở lại, ở cửa ra vào hét lớn:

- Tiểu tử, vì cái gì không đến truy cẩu gia? Ngươi là không dám sao? Đến đến, cẩu gia cũng không khi dễ ngươi, nhường ngươi một tay một chân như thế nào?

Nó thu hồi một cái chân trước cùng chân sau.

Cái này cực kỳ trào phúng, để cho Hà Vũ Phong không khỏi khóe miệng co giật, nhịn không được lại một chưởng đánh về phía Đại Hắc Cẩu.

Oanh, lực lượng cuồn cuộn, cực kỳ đáng sợ.

- Cẩu gia lại đi nha.

Xoát, Đại Hắc Cẩu nhanh chân bỏ chạy.

Nó ở trước khi tu thành Bất Diệt Thiên Kinh, liền lấy tốc độ tăng trưởng, đây mới là tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng chính thức của nó.

Hà Vũ Phong một kích thất bại, vẫn không nói gì, Đại Hắc Cẩu lại xuất hiện.

Nó ở cửa ra vào thăm dò:

- Có nhớ cẩu gia hay không? Cẩu gia trở lại rồi!

Trong ánh mắt Hà Vũ Phong nhảy lên hỏa, hắn cố ý muốn đối phó Lăng Hàn không chỉ vì thủ hạ bị giết, cũng bởi vì hắn muốn lập uy, cái gọi là quan mới tiền nhiệm ba cái hỏa, hắn bước vào Thiên Tôn vị, tự nhiên cũng muốn lập uy, hướng tất cả mọi người tuyên cáo hắn quật khởi.

Vương gia muốn ngăn cản hắn, hắn không chút do dự đẩy bình, một con Đại Hắc Cẩu muốn ngăn cản hắn, hắn cũng lập tức hạ sát thủ... Vấn đề là, không có đắc thủ.

Tốc độ của con chó chết này sao nhanh như vậy?

Hà Vũ Phong quyết định không để ý tới, tuy tu vi của Lăng Hàn thấp, nhưng lúc trước hắn đã thả ra lời nói, hoặc là Lăng Hàn quỳ xuống thần phục, làm nô tài của hắn, hoặc bị hắn giết chết. Đường đường chuẩn Thiên Tôn mở miệng, há có đạo lý nói không giữ lời?

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt sát khí chớp động.

- Mắt cá chết, khi dễ một tiểu tử tầng bảy tính toán bổn sự gì, có gan cùng cẩu gia đại chiến 300 hiệp?

Đại Hắc Cẩu vội vàng kêu lên.

Lần này Hà Vũ Phong lại hoàn toàn không để ý tới, hắn ra tay, đánh tới Lăng Hàn.

Chuẩn Thiên Tôn ra tay, dù tốc độ của Lăng Hàn nhanh siêu việt Tiên Vương tầng chín bình thường lại làm sao có thể tránh được?

Oanh, một chưởng này vừa đánh ra cũng đã xuất hiện ở trước mặt Lăng Hàn, cự thủ màu xanh như Ma Bàn, có thể phai mờ hết thảy Tiên Vương.

Lăng Hàn hét lớn một tiếng, Bất Diệt Thiên Kinh vận chuyển, hắn đã tu ra Bất Diệt Tiên Vương Thể đại thành, để cho hắn có lòng tin tiếp được một kích.

Bành!

Một chưởng đè xuống, lập tức làm cho cả động phủ run rẩy dữ dội.

Tiên Vương đại chiến cũng có thể phá hủy động phủ này, huống chi là chuẩn Thiên Tôn ra tay? Khá tốt, Hà Vũ Phong đương nhiên sẽ không hủy động phủ của mình, tay trái đi theo trảo một cái, kịp thời chôn vùi dư ba, mới chỉ để cho động phủ run rẩy dữ dội.

Tro bụi tán đi, chỉ thấy phía trước Lăng Hàn nhiều hơn một thân ảnh lập lòe lóng lánh, đợi cho kim quang ảm diệt, hiện ra thân ảnh của Đại Hắc Cẩu.

Vừa rồi nó kịp thời xông ra, ngăn được một kích của Hà Vũ Phong.

Ngưu a, Tiên Vương tầng chín rõ ràng có thể ngăn lại một kích của chuẩn Thiên Tôn.

- Đau, đau chết cẩu gia rồi!

Thời điểm mọi người vẫn còn cảm thán, Đại Hắc Cẩu lại đặt mông ngồi trên mặt đất, lớn tiếng kêu đau, lập tức để cho mọi người vừa đổi mới ấn tượng lần nữa ngã vào vực sâu.

...