...
- Thế nào, đây là thành do nhà ngươi mở sao?
Hắn thản nhiên nói.
- Đừng tưởng rằng ngươi ở trên võ đạo có chút thành tựu, có thể tới tổng hội trận đạo dương oai!
Nghiêm Tuấn hừ một tiếng nói, nhìn như xem thường, thật ra không biết có bao nhiêu đố kị.
Trước đây Lăng Hàn đuổi Thác Bạt Thiên Hoang xuống khỏi thần đàn, chiếm lấy vị trí, vậy cũng không có ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn, Chung Dương Tất. Dù sao ba người chính là đại biểu cho phương hướng khác nhau. Nhưng sau khi đi tới Đế Đô, hắn tuy rằng vẫn có thể được xem như là nhân tài, lại mất đi vòng ánh sáng thiên tài.
Đế Đô ngọa hổ tàng long, thiên phú của hắn ở trong đám người tuổi trẻ lại không tiến được vào danh sách mười người đứng đầu.
Nhưng mà Lăng Hàn thì sao?
Ba lần đánh bại Hồ Dương, cường thế quật khởi, đã có danh xưng là Hồng Thiên Bộ thứ hai.
Hồng Thiên Bộ, yêu nghiệt kia!
Đối mặt với người kia, cho dù là Nghiêm Tuấn cũng phải quỳ xuống viết một chữ phục. Bởi vì Hồng Thiên Bộ còn là thiên tài trận đạo, đã sớm lấy được tư cách trận sư cao cấp. Rất có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn nữa, sẽ tiến thêm một bước, trở thành cấp tông sư.
Toàn bộ Huyền Bắc Quốc, có bao nhiêu tông sư trận đạo?
Hai!
Cho nên, ngươi xứng được gọi là Hồng Thiên Bộ thứ hai sao?
Lăng Hàn nhìn Nghiêm Tuấn. Đối với suy nghĩ của hắn, Lăng Hàn tất nhiên đều nhìn thấy rõ ràng. Trên thực tế, nếu như địa vị của hắn bây giờ là một trăm, vậy Nghiêm Tuấn nhiều lắm chính là bảy hoặc là tám. Hai người hoàn toàn không ở trên một đường ngang.
Hắn hoàn toàn không cần tức giận. Tìm cơ hội giết chết là được.
- Ngươi là ai, có tư cách gì ngăn cản ta?
Hắn bình tĩnh hỏi.
- Hừ, ngày hôm nay lại ngày lớn của ta tại tổng hội trận đạo. Ngươi một người ngoài tới đây làm cái gì?
Nghiêm Tuấn lãnh đạm thản nhiên nói. Hắn biết mình đã bị Lăng Hàn bỏ qua một khoảng cách. Nhưng có thể vào lúc này cho Lăng Hàn chút nhãn thuốc, cũng có thể khiến cho trong lòng hắn thoải mái hơn một chút.
- Cãi nhau cái gì? Không biết hôm nay là ngày nào sao?
Một nam tử trung niên đã đi tới, trên mặt lộ vẻ không vui.
- Ra mắt Chu đại sư!
Nghiêm Tuấn vội vàng cung kính hành lễ. Đối phương là một trận sư trung cấp. Tuy rằng hắn sau này nhất định có thể vượt qua, nhưng hắn mới đến, cũng sợ bị người ta gây khó dễ, đành phải hạ thấp phong thái.
Tên nam tử trung niên này tên gọi là Chu Thân, mặc dù là trận sư trung cấp, nhưng tính tình lại vô cùng hẹp hòi. Hắn gật đầu, nhìn về phía Nghiêm Tuấn cười. Người trẻ tuổi này sau này sẽ có thành tựu rất lớn. Hắn cũng không muốn đắc tội.
- Gia hỏa kia muốn cứng rắn xông qua!
Nghiêm Tuấn lập tức quay đầu lại, chỉ qua về phía Lăng Hàn.
Chu Thân nhìn về phía Lăng Hàn, khóe miệng thoáng lộ ra một nụ cười giễu cợt, nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng nơi này là địa phương cho ngươi xem náo nhiệt sao?
Hắn chỉ cho rằng Lăng Hàn nghe nói hôm nay tổng hội trận đạo muốn tiến hành thi đấu, cho nên mới qua xem.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Hai người các ngươi tự quyết định, thế nào lại không có suy tính một chút tới sự thông minh của mình?
Trước đó hắn qua chứng thực trận sư, lại có thể không gặp phải một chút phiền phức nào, khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi. Lẽ nào vòng ánh sáng cừu hận của mình đã biến mất? Nhưng ngày hôm nay có thể nhận được chứng nhận, năng lực kéo thù hận hắn vẫn đạt tiêu chuẩn nhất định, gần như không cần mở miệng là có thể khiến cho người ta toàn lực phản đối.
Đã như vậy, lại tới chiến đấu. Cho nên Lăng Hàn cứng rắn oán giận trở lại.
Sắc mặt Chu Thân không khỏi tối sầm lại. Hắn chỉ cảm thấy ngực cũng có chút khó chịu. Lời này cũng quá độc ác, khiến hắn khó chịu.
- Ngươi, ngươi ngươi...
Hắn chỉ vào Lăng Hàn, hận không thể xông lên bóp cổ Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười. Sức chiến đấu của mình trước sau vẫn như một. Sau này có phải nên suy nghĩ luyện một môn kỹ xảo "Gào" hay không. Vừa bắt đầu lại lớn tiếng mắng một hồi, kinh thiên động địa. Không động thủ đã có thể khiến cho đối thủ nằm xuống?
- Tránh ra, tránh ra.
Hắn phủi một cái tay, tiếp tục khai hỏa.
- Chó tốt không cản đường. Không phải ngay cả quy củ tối thiểu nhất cũng không hiểu chứ?
- Ngươi thật to gan!
Trên trán Chu Thân đã có gân xanh giật mạnh, trong lỗ mũi hình như muốn phun ra cơn tức, nói:
- Ngươi là ai? Nói mau, ngươi là ai? Nản tọa nhất định sẽ khiến ngươi quỳ đủ một ngày một đêm!
- Hắn gọi là Lăng Hàn!
Nghiêm Tuấn nắm lấy cơ hội, lập tức nhảy ra nói.
- Lăng Hàn?
Chu Thân có phần sững sờ. Hắn hình như nghe nói qua tên này ở nơi nào đó. Thôi đi, không cần quan tâm. Một người trẻ tuổi còn chưa tới hai mươi tuổi, có thể có danh tiếng gì?
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Quỳ xuống, bằng không ta sẽ khiến cho ngươi hối hận!
Hắn uy hiếp nói.
Lăng Hàn cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ mở ra công năng ghi âm của quang não, sau đó nói:
- Chu đại sư đúng không? Ngươi không phân biệt tốt xấu, vừa bắt đầu đã nói lời uy hiếp. Điều này phù hợp với thân phận của ngươi sao?
- Thì tính sao? Bản tọa nhìn ngươi thấy khó chịu, lại muốn giẫm lên ngươi, ép ngươi, ngươi có thể thế nào?
Chu Thân rất trâu bò ép nói.
Lăng Hàn mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ngươi sẽ không sợ ta có bối cảnh gì kinh người, giẫm đạp ngươi thành phân sao?
Sát, gia hỏa thật thô tục.
Chu Thân ngược lại quả thực lộ ra một tia do dự. Đế Đô có rất nhiều nhị thế tổ địa vị kinh người. Hắn lại giống như đã từng nghe nói tới tên của đối phương. Chẳng lẽ lại thật sự là hậu đại một nhà hào môn nào đó?
Hắn bắt nạt kẻ yếu, cũng không muốn đắc tội hào môn nhà ai.
Chỉ là, lại có hào môn nhà ai họ Lăng?
- Chu đại sư, gia hỏa này là dân chạy nạn của Hổ Cứ Thành!
Nghiêm Tuấn ở một bên vạch trần nói. Hắn làm sao có thể để cho Chu Thân bị dọa lui?
Tuy rằng thời gian chung đụng không nhiều lắm, nhưng hắn lại biết Chu Thân gặp phải người yếu hơn so với chính mình sẽ vô cùng hung tàn. Còn đối phương chỉ cần có chút lai lịch sẽ lập tức kinh sợ, điển hình của bắt nạt kẻ yếu.
Chu Thân vừa nghe, lập tức cảm giác mình bị sỉ nhục.
Dựa vào, một dân chạy nạn Hổ Cứ Thành lại dám ở trước mặt mình nói bốc nói phét, thiếu chút nữa làm hại hắn lại chân mềm nhũn.
Ngày hôm nay không giết chết ngươi không được.
- Hóa ra là dân Hổ Cứ Thành chạy nạn tới. Ha hả, thật đúng là thiếu chút nữa bị ngươi hù dọa được.
Chu Thân cười lạnh, có một loại cảm giác thẹn quá thành giận.
- Hổ Cứ Thành tới lại như thế nào? Ngươi vẫn coi thường?
Lăng Hàn cố ý nói lời khách sáo.
...