...
Kỳ thật, chỉ cần Lăng Hàn nguyện ý, thần ý của hắn có thể bao phủ khắp thành, tuỳ tiện tìm được đường ra.
Nhưng càng ngày càng tiếp cận hạch tâm Phật thổ, hắn càng ngày càng cẩn thận, tuyệt đối không tuỳ tiện vận dụng thực lực của mình.
Cho nên, đi tới nơi nào thì đi tới nơi nào.
Nhưng đánh vỡ chuyện tốt của người ta, hắn cũng cảm thấy lúng túng.
– Các ngươi không phải người trong phủ!
Nữ tử kia vội vàng mặc quần áo vào, sau khi nhìn hai người Lăng Hàn và hô lớn.
– Thiếu Lân, bọn họ là tặc nhân!
– Hắc hắc, tặc nhân thật xinh đẹp!
Nam tử trẻ tuổi không chút hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Nghiên, trong ánh mắt còn mang theo dục vọng
Hắn mới vừa bị người ta cắt ngang chuyện tốt, bây giờ nhìn thấy mỹ nhân như vậy, dục vọng của hắn lại sinh ra.
Đây chính tự mình đưa tới cửa.
Nhan Nghiên dùng hai tay bụm mặt, quá cay mắt, nàng là hàng hoa khuê nữ đấy.
– Chúng ta không phải tặc nhân, ta, chúng ta chỉ lạc đường!
Nàng giải thích, dù sao cũng đuối lý.
– Ha ha, xâm nhập Chu phủ ta, còn nói không phải tặc nhân?
Nam tử trẻ tuổi lại cắn chặt không thả.
– Hắc hắc, không muốn bản thiếu dẫn các ngươi đi nha môn, các ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo bản thiếu.
Ân, gặp gỡ sắc phôi.
Lăng Hàn lắc đầu, mở miệng nói:
– Ngươi và nàng không phải phu thê, ân, nhìn tuổi của nàng lớn hơn ngươi, hơn nữa, các ngươi lại hẹn hò sâu trong hoa viên, hiển nhiên, quan hệ của các ngươi không muốn bị người ta nhận ra.
– Theo ta đoán, nữ nhân này chính là di nương của ngươi?
Hắn vừa nói câu này, sắc mặt nam nhân trẻ tuổi và nữ tử kia thay đổi.
Khốn kiếp, đoán quá chuẩn.
Nữ tử này là tiểu thiếp thứ mười bảy của phụ thân tên nam tử trẻ tuổi, nguyên nhân khuê phòng tịch mịch, mà “con trai” sắc đảm ngập trời, thế là hai người thành chuyện tốt với nhau.
Phải biết, chuyện này không thể lộ ra ngoài sáng, một khi lộ ra, khẳng định sẽ có người chết.
– Hừ, các ngươi tự tìm đường chết!
Gương mặt nam nhân trẻ tuổi biến sắc, hắn tràn đầy sát ý.
Lăng Hàn phải chết, về phần Nhan Nghiên nha, có thể nhốt lại, chơi chán rồi quyết định giết hay bán vào thanh lâu.
Hắn trực tiếp giết tới gần và oanh kích Lăng Hàn.
Trúc Cực Cơ.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, trực tiếp gia tăng thực lực lên cấp bậc Trúc Cực Cơ.
Hắn lười nhác đi chậm rãi, hắn đã thu được đệ nhất trong thi đấu, hắn thu được một gốc tiên dược ban thưởng, chỉ cần nói ăn vào sẽ đột phá, không phải sao?
Hắn tùy ý mà làm, cũng trấn áp người trẻ tuổi, trực tiếp giẫ dưới chân.
Nhưng dù sao cũng là Trúc Cơ đọ sức, động tĩnh phi thường lớn, cũng có rất nhiều người chạy tới.
Tình huống như thế nào?
Mọi người đều sững sờ, đầu tiên, hai nam nữ xa lạ là ai?
Tiếp theo, tại sao Tam thiếu gia và thập thất di lại ở đây?
Việc này làm người ta suy nghĩ miên man.
– Các ngươi là ai?
Cao thủ hộ vệ xuất hiện và nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn cùng Nhan Nghiên.
– Trước tiên thả Tam thiếu gia ra.
Lăng Hàn cười nói:
– Nếu ta thả hắn ra, các ngươi sẽ xông lên đánh ta?
Nhất định sẽ.
Các ngươi xông vào nơi này, làm hộ viện bảo tiêu, nếu không phản ứng, bọn họ có thể làm cái gì.
Nhưng nếu trực tiếp nói ra, đối phương sẽ còn thả người sao?
– Có chuyện gì từ từ nói.
Tên cao thủ hộ viện vội vàng trấn an Lăng Hàn.
– Ngươi cũng đã biết, đây chính là Chu gia! Chu lão gia chúng ta chính là nhạc phụ của thành chủ đại nhân.
Gương mặt xinh đẹp của Nhan Nghiên hơi biến sắc, nếu như đối phương chỉ là tiểu gia tộc, nàng chỉ cần lộ ra thân phận là có thể bãi bình.
Là thành chủ thành thị Ất cấp?
Dĩ nhiên cao hơn phụ thân nàng một cấp.
– Nha.
Lăng Hàn gật gật đầu.
– Đến lúc này, chúng ta cũng không thể giấu diếm thân phận! Kỳ thật, chúng ta là người Chu lão gia các ngươi mời tới điều tra, chúng ta tìm hiểu thê thiếp nào vụng trộm bên ngoài..
– Ai, không nghĩ tới kẻ trộm không phải người ngoài, mà là người mình.
– Ngàn phòng vạn phòng, ăn trộm khó phòng.
Nghe Lăng Hàn nói xong, tất cả mọi người giật mình, có người gật đầu.
Bọn họ lúc trước còn hiếu kì, vì cái gì Tam thiếu gia và thập thất di sẽ xuất hiện ở chỗ này, phải biết, nơi này trừ hoa chính là cây, ngay cả ghế dựa cũng không có, cô nam quả nữ, chạy tới nơi này làm cái gì?
Hiện tại nghe Lăng Hàn nói như vậy, tự nhiên xác nhận phỏng đoán của bọn họ.
Đúng là gia hỏa không biết xấu hổ, dám cho phụ thân đội nón xanh.
– Không, các ngươi không nên tin hắn!
Thập thất di vội vàng giải thích, lúc trước vì quá vội vàng nên nàng chỉ kéo quần áo lên, còn chưa chỉnh lý tốt, vừa nhìn đã thấy quần áo không chỉnh tề.
Cho nên, nàng giải thích vô lực yếu ớt.
Về phần Tam thiếu gia kia, hắn đang bị Lăng Hàn giẫm ở dưới chân, căn bản nói không ra lời.
– Được rồi, người giao cho các ngươi, thù lao chúng ta sẽ tìm lão gia đòi, không cần tiễn.
Lăng Hàn nháy mắt với Nhan Nghiên, hai người chạy đi.
– Hắc hắc, nếu người cũng đã đến, đi vội vã làm gì? Đến nội viện uống chén trà.
Cao thủ hộ viện cản đường, thân phận hai người này không rõ, bọn họ nói ai tin?
Nếu thả người rời đi, hắn làm sao chịu được?
– Lần sau lại uống đi.
Lăng Hàn đưa tay giao thủ với hộ vệ, cũng đẩy lui đối phương và tiến ra ngoài.
Cao thủ hộ viện chỉ là Trúc Cực Cơ mà thôi, hắn làm sao ngăn cản Lăng Hàn?
Nưng hắn ghi nhớ hình dáng của hai người Lăng Hàn, chờ sau đó thông báo phủ thành chủ, tự nhiên sẽ truy nã khắp thành.
Lăng Hàn cùng Nhan Nghiên chạy ra khỏi Chu phủ và tìm đúng đường về võ quán.
Nghĩ đến vừa rồi, Nhan Nghiên che miệng cười duyên.
Mặc dù quá trình cảm thấy khó xử, nhưng vẫn chơi rất vui.
Nhưng không lâu sau đó, quả nhiên khắp thành đều dán chân dung của bọn họ, phủ thành chủ phát động truy nã nhằm vào bọn họ.
Lúc này, người hộ đạo của Nhan Nghiên không thể không ra mặt, sau khi hắn hỏi rõ tình huống, lấy ra ấn ký chính thức của thành Phúc Long, hắn tiến vào thành chủ phủ tiến hành giải thích.
Sau khi hắn đi ra ngoài, truy nã cũng bị thu lại, dù sao, thành chủ thành bình thường chỉ thấp hơn thành chủ thành thị Ất cấp một cấp mà thôi, hơn nữa, chuyện này cũng là hiểu lầm.
Lăng Hàn chờ võ quán chọn ra năm người đứng đầu, sau khi nghỉ ngơi vài ngày sẽ lên đường đi tới thành thị Giáp cấp.
Bọn họ hội hợp với năm học viên khác, cũng đi tham gia tỷ thí võ quán.
Khoảng cách xuất phát còn năm ngày, mỗi người đều tự do hoạt động, đợi sau khi xuất phát, bọn họ sẽ không thể hành động tùy ý.
Lăng Hàn chờ ở võ quán một ngày, hắn lại bị Nhan Nghiên kéo ra ngoài chơi.
– Trương Hàn Quân, nếu ngươi có thể tiến vào Tịnh Địa, có thể quên ta hay không?
Đại tiểu thư tùy hứng hỏi, có vẻ hơi ưu sầu.
Tiếp xúc nhiều ngày như vậy, nàng phát hiện Lăng Hàn càng ngày càng thần bí khó hiểu, từ đó nàng có cảm giác sắp mất đối phương.
...