...
Người như Lăng Hàn, lòng hiếu kỳ là cái gì cũng không thắng được.
Hắn xác thực rất kỳ quái, người tiến vào hầm mặc kệ có tu luyện hay không, tu vi cao thấp, chỉ cần đi vào, ngày thứ hai đi ra tất nổ chết… trừ khi ngươi vẫn không ra.
Đây là một loại sức mạnh thế nào?
Mà khoáng thạch ở trong đó có tác dụng gì, để Hỏa Hoàng quý trọng như vậy? Không tiếc bức bách quốc dân chịu chết thay hắn đào móc.
Hắn quyết định đi đế đô một chuyến, lấy tu vi Sinh Hoa Cảnh hiện tại của hắn, sức chiến đấu cao tới mười ba tinh, toàn bộ Hỏa Quốc ai có thể uy hiếp hắn?
Biết được Lăng Hàn muốn đi đế đô, tỷ muội Liễu Phong Nhi tự nhiên đại hỉ, nhưng Lăng Hàn lại không mang theo thủ hạ cường lực ngày hôm qua, mà chỉ có Hổ Nữu đi theo, các nàng liền há hốc mồm.
Hai người các ngươi đi ngắm cảnh sao?
- Hàn thiếu, có phải nên mang thủ hạ theo không?
Liễu Phong Nhi đề nghị.
- Phải phải, kia là đế đô, không thiếu cường giả Thần Thai Cảnh, mà Hoàng thất càng có cường giả Sinh Hoa Cảnh tọa trấn!
Liễu Như Nhi liền xông tới.
- Hừ hừ, Nữu có thể đánh mười cái!
Hổ Nữu không phục nói.
Tỷ muội Liễu Như Nhi biết Hổ Nữu có chút yêu nghiệt, nhưng tuyệt không cho rằng tiểu nha đầu này có thể so với các nàng, huống chi là giao thủ với Thần Thai, Sinh Hoa. Các nàng khuyên Lăng Hàn, để hắn mang Chu Vô Cửu theo.
- Đã nói không cần.
Lăng Hàn cười cười nói.
- Đi thôi.
Tỷ muội Liễu Phong Nhi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lên đường, tin tưởng sau khi Lăng Hàn đụng cây đinh, sẽ trở về mang theo Chu Vô Cửu, cùng lắm là đi nhiều một chuyến mà thôi.
Bốn người xuất phát chạy tới đế đô.
Đối với Lăng Hàn mà nói, đây chỉ là một lữ trình nho nhỏ, bởi vậy hắn không mang đám người Lưu Vũ Đồng theo, tin tưởng chỉ mấy ngày liền có thể giải quyết sự tình.
Mấy ngày sau, bọn họ tới đế đô.
Lăng Hàn cũng muốn biết vị đại thần đương triều Chi Nhan kia, đây là một người vô cùng thần bí, nửa năm trước đột nhiên xuất hiện, sau đó liền thành người tâm phúc của Hỏa Hoàng, chủ trì sự tình khai khoáng.
Nguyên bản ai cũng không để ở trong lòng, nhưng vừa đào liền xảy ra vấn đề, hóa ra sau khi thợ mỏ ra ngoài đều sẽ nổ chết!
Lật sử liệu một chút, mới phát hiện kỳ thực cái hầm này đã từng xảy ra vấn đề, bởi vậy bị phong bế, nhưng vì Chi Nhan đề nghị mà mở ra lần nữa. Không biết bên trong mỏ sản xuất ra khoáng thạch gì, chỉ biết là thạch đầu đỏ như máu, được đưa vào hoàng cung cuồn cuộn không ngừng.
Tuy cách mấy ngày thì có lượng lớn thợ mỏ nổ chết, dẫn tới triều thần kháng nghị liên tục, nhưng Hỏa Hoàng khư khư cố chấp, tuyệt không chịu đóng hầm, trái lại từ các nơi điều động dân chúng tiến vào khai khoáng.
Đầu tiên là tử tù, sau đó là tù phạm bình thường, hiện tại bắt được người liền đưa vào hầm, không đi vào liền lập tức xử quyết, để dân chúng xung quanh đế đô đều lòng người bàng hoàng, sống ở trong khủng bố.
- Chi Nhan này, rốt cuộc là ai, ý đồ là gì?
Lăng Hàn không khỏi hiếu kỳ, nhưng hắn quyết định trước tiên đi vào hầm nhìn xem.
- Đi, trước tiên dẫn ngươi đi gặp tình nhân cũ!
Liễu Như Nhi cầm tay Lăng Hàn, muốn dẫn hắn đi gặp Vân Sương Sương.
Vân Sương Sương sinh ra ở Tích Hoa Các, bởi vậy tới Hỏa Quốc cũng đi lên đường xưa, mua một biệt viện u nhã ở đế đô, mỗi ngày sẽ chiêu đãi một ít vương tôn quý tộc, thu lấy không ít phí dụng, nhưng đừng nghĩ nhất thân phương trạch, nàng chỉ bán nghệ không bán thân.
Nhưng thân phận của nàng liên tiếp trèo cao, vô số người đồng ý vung tiền như rác nghe nàng xướng một khúc, trả lời rõ ràng một câu châm ngôn: Không chiếm được mới là đẹp nhất.
Hiện tại, không ít thiếu gia đều dốc hết sức muốn lấy vưu vật xinh đẹp này về nhà, minh tranh ám đấu, mỗi người ra tay hào phóng, ngày hôm nay đưa nhà ngày mai đưa trang sức, hiện tại tài sản của Vân Sương Sương tuyệt đối rất kinh người.
Bốn người đi tới biệt viện của Vân Sương Sương, biệt viện này dựa hồ xây lên, hoàn cảnh vô cùng ưu mỹ.
Tuy Chi Nhan quấy nhiễu đến Hỏa Quốc lòng người bàng hoàng, nhưng đối với nhân vật cao tầng mà nói, sinh hoạt an nhàn của bọn họ không bị quấy rầy, nên ăn chơi chè chén vẫn ăn chơi chè chén.
Thế nên ngoài cửa viện rất sớm liền xếp hàng dài.
Vân Sương tiểu viện là không chấp nhận hẹn trước, muốn nghe Vân Sương Sương xướng khúc, ngươi đến sớm xếp hàng đi. Nhưng Sương Sương cô nương lại có thói quen ngủ nướng, đến buổi chiều mới mở cửa đón khách, xâu khẩu vị của mọi người lên thật cao.
Lăng Hàn gật gù, nếu như lúc trước giao tửu lâu và Đan Vương Các cho Vân Sương Sương kinh doanh, nói không chắc chuyện làm ăn còn có thể tốt hơn vài lần.
- Các ngươi làm gì, xếp hàng, xếp hàng có hiểu hay không?
Thấy bốn người Lăng Hàn muốn đi tới cửa, tất cả mọi người đều khó chịu.
Nhưng tỷ muội Liễu Phong Nhi lại không để ý, đến trước cửa lấy ra một lệnh bài màu đen quơ quơ, lão bộc lập tức cho các nàng vào, Lăng Hàn tự nhiên cũng nắm tay của Hổ Nữu đi vào theo.
Điều này làm cho rất nhiều người không vui, càng thêm hoài nghi, một nam tử trẻ tuổi tiến vào biệt viện của Sương Sương cô nương, cô nam quả nữ, sẽ làm ra chuyện tốt đẹp gì?
Cầm thú a, còn dẫn theo một cô nương nhỏ như vậy!
- Hàn thiếu!
Lăng Hàn đi vào biệt viện không bao lâu, liền thấy Vân Sương Sương vội vã chạy ra, trên người chỉ khoác một bộ quần áo đơn bạc, tóc rối tung, hiển nhiên đúng là đang ngủ, sau khi biết Lăng Hàn đến liền lập tức chạy ra.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp.
Vân Sương Sương vội vàng gật đầu, trong đôi mắt ngậm lấy nước mắt kích động, với nàng mà nói, Lăng Hàn là ân nhân cứu mạng, hơn nữa giúp đỡ nàng vô tư, không cầu báo lại, không giống những người khác là nhìn chằm chằm sắc đẹp của nàng.
- Đi thôi!
Hổ Nữu lắc tay Lăng Hàn, nàng chua ngoa quá lớn.
Lăng Hàn gật gù, nói với Vân Sương Sương:
- Hiện tại ngươi sinh hoạt rất tốt, sau này hảo hảo bảo trọng.
Vân Sương Sương không khỏi thất vọng nói:
- Hàn thiếu không ngồi chơi một chút sao?
- Ta có chút việc.
Lăng Hàn cười nói, hắn lại nhìn về phía tỷ muội Liễu Phong Nhi.
- Sự tình của Chi Nhan, ta tự có tính toán, các ngươi ngoan ngoãn làm chuyện cần làm đi, bằng không lại bị người đuổi giết, ta sẽ không ra tay nữa.
- Thiết, nói như rất lợi hại vậy.
Liễu Như Nhi le lưỡi một cái.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không chấp nhặt với nàng, cùng Hổ Nữu đứng dậy rời đi, thăm dò đường tới hầm mỏ, lại đi tìm Chi Nhan kia, đáng chết liền giết, nên phế liền phế, hắn không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.
Hai người một lớn một nhỏ đi ra, chỉ thấy những người bên ngoài kia lập tức trừng lại, vẻ mặt rất bất thiện.
- Đứng lại!
Có người trẻ tuổi nhảy ra, bộ dáng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, tu vi Dũng Tuyền tầng bảy, ở Bắc Hoang là cấp bậc thiên tài rồi.
Lăng Hàn thở dài, tại sao có người thích tự tìm phiền phức như vậy chứ?
- Ngươi và Sương Sương cô nương có quan hệ gì?
Người trẻ tuổi kia hỏi, trên mặt tràn đầy ngạo khí.
Nam nhân đơn độc tiến vào biệt viện của Sương Sương cô nương, Lăng Hàn là đầu tiên, tuy chỉ đi vào một lát, căn bản không thể xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn khiến những người bên ngoài ghen ghét dữ dội.
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Lăng Hàn tức giận nói.
- Tránh qua một bên, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.
- Rất hung hăng nha!
Người trẻ tuổi kia cười gằn, rút trường kiếm bên hông ra, hơi run lên, hàn quang lạnh lẽo.
- Dám vô lễ với hậu duệ của Ba gia, giết không tha!
Hắn hung hãn xuất kiếm, càng mượn đại nghĩa tiết tư hận, chiêu kiếm đánh thẳng tới chỗ yếu của Lăng Hàn, hiển nhiên là muốn lấy mạng của Lăng Hàn.
---------------
...