...
Lăng Hàn mang theo Quách Minh ra Hắc Tháp, sau đó cất cao giọng nói:
- Có thể đi vào.
- Minh ca!
Liễu Tuyết Nghiên lập tức nhào tới, nhìn thấy Quách Minh nằm ở trên giường, liền vội vàng nhìn qua.
Vừa nhìn, nhất thời làm cho nàng vô cùng kích động.
Mặt của đối phương hồng hào, khí tức ổn định, nơi nào còn có nửa điểm bị thương?
Được rồi, hoàn toàn được rồi, vẻn vẹn chỉ dùng một ngày!
- Ân công!
Nàng lập tức quỳ xuống.
Lăng Hàn vung chưởng, đỡ Liễu Tuyết Nghiên lên, sau đó một chưởng đánh thức Quách Minh.
- Tuyết, Tuyết Nghiên.
- Minh ca!
Đôi tiểu tình nhân này ôm ấp nhau, đều khóc lớn.
Bọn họ có thể nói là trở về từ cõi chết, tự nhiên tràn ngập kích động sống sót sau tai nạn.
- Minh ca, ngươi thật khỏe rồi chứ?
Liễu Tuyết Nghiên nỉ non nói.
- Được rồi, toàn bộ đều tốt.
- Ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Không phải!
Đôi tiểu tình nhân này quá kích động, lại vong ngã mà hôn nhau.
- Người hữu tình thành thân thuộc a!
Phó Nhạc ở một bên kích động.
Nhìn thấy “bộ mặt chân thật” của Phó Nhạc, Lăng Hàn cảm giác không thể lại nhìn thẳng người này, tránh bị mắt mù.
- Lăng Hàn, Nữu cũng muốn hôn!
Hổ Nữu bĩu môi tiến tới.
Lăng Hàn cười ha ha, quay đầu hôn lên môi của Hổ Nữu một cái.
- Người ta cũng muốn!
Nhu yêu nữ cũng tiến tới.
- Qua chỗ nào mát mẻ chơi đi.
Nhu yêu nữ không khỏi ai oán, cái xú nam nhân này, chỉ muốn hắn hôn một cái mà thôi, còn hẹp hòi như thế sao?
- Hôn một cái! Hôn một cái!
Huynh muội Thạch Lỗi cũng ồn ào.
- Liễu Tuyết Nghiên!
Một tiếng quát to truyền đến, ầm ầm ầm vang vọng.
Liễu Tuyết Nghiên cùng Quách Minh nhất thời biến sắc, âm thanh này bọn họ thực quá quen thuộc, chính là người mang cho bọn họ ký ức vô cùng thống khổ kia.
Nguyễn Đông Tương!
- Các ngươi cho rằng chạy thoát được lòng bàn tay của ta?
Âm thanh của Nguyễn Đông Tương truyền tới.
- Không có hiện thân bắt các ngươi, chỉ là muốn để ngươi nhìn một chút, dám theo ta cướp nữ nhân phải trả giá ra sao.
- Trong vòng ba ngày, độc thương trên người Quách Minh sẽ toàn diện bạo phát, trong vòng bảy ngày sẽ nổ chết.
- Ta muốn bồi tiếp ngươi, nhìn đồ bỏ đi này chết, lại mang ngươi trở lại!
- Làm sao bây giờ?
Liễu Tuyết Nghiên nhìn về phía Quách Minh, thật vất vả mới chữa khỏi trượng phu, nhưng Nguyễn Đông Tương đã đuổi đến, như bùa đòi mạng.
Quách Minh cắn răng, đột nhiên về phía Lăng Hàn quỳ xuống nói:
- Ân công, ta biết đã được ngươi cứu một mạng, không nên lại cầu ngươi cái gì. Nhưng ta hiện tại không có biện pháp nào khác, chỉ có cầu ngươi!
- Ta hi vọng ân công có thể hộ tống phu nhân ta an toàn rời đi, để báo đáp lại, ta có một bảo vật sẵn lòng đưa cho ân công!
- Không, Minh ca!
Liễu Tuyết Nghiên nhào vào trên lưng Quách Minh.
- Ta muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử!
- Tuyết Nghiên!
Hai người đều ôm thành một đoàn.
- Ha ha ha ha, khóc đi khóc đi, quý trọng thời gian cuối cùng của các ngươi!
Bên ngoài, Nguyễn Đông Tương cười lớn.
Lăng Hàn nhìn đôi tiểu tình nhân này, không khỏi nghĩ đến cha mẹ mình, lúc trước bọn họ hẳn cũng là như thế đi, không giống chính là, trong bụng mẫu thân còn hoài thai hắn.
Nếu đã cứu mạng của Quách Minh, vậy tự nhiên không thể lại trơ mắt nhìn hắn chết.
Hắn cười cợt, đi ra nhà lá.
- Hừm, ngươi là ai?
Nguyễn Đông Tương thấy trong phòng lại đi ra một nam nhân xa lạ, sắc mặt không khỏi đen.
Dựa vào, nữ nhân hèn hạ kia sẽ không phải cắm thêm sừng cho hắn chứ?
Có điều, sau Lăng Hàn còn đi ra mấy nữ tử, mỗi một người đều đẹp như thiên tiên, để hắn không khỏi nuốt mấy ngụm nước, đã quên sự tình Liễu Tuyết Nghiên có khả năng cắm sừng cho hắn.
- Ta?
Lăng Hàn cười nhạt.
- Người qua đường.
Nguyễn Đông Tương hừ một tiếng nói:
- Nếu biết mình là người qua đường, vậy không có quan hệ gì tới ngươi, không nên quản việc không đâu.
- Ta không thích quản việc không đâu, chỉ là muốn đánh ngươi một trận.
Lăng Hàn nói.
- Đánh ta?
Nguyễn Đông Tương sững sờ, sau đó không khỏi bật cười.
- Ngươi biết ta là ai không?
- Biết, một cặn bã.
Sắc mặt của Nguyễn Đông Tương trầm xuống nói:
- Ta chính là cháu bốn đời của Tinh Nguyệt Tông Thất trưởng lão, ông cố ta chính là đại năng Tiên Phủ Cảnh!
Ở Tiên Vực, Tiên Phủ Cảnh xác thực có thể xưng là cường giả.
Lăng Hàn nha một hồi nói:
- Cái này liên quan gì tới ta, cùng ta muốn đánh ngươi lại có quan hệ gì?
- Bản thân ta là cường giả Địa Hồn!
Nguyễn Đông Tương tiếp tục nói.
- Lấy thực lực của ta, lấy thân thế của ta, ngươi còn muốn đối địch với ta sao?
- Ngươi quá phí lời.
Lăng Hàn nhanh chân mà đi, đi về phía Nguyễn Đông Tương.
- Thực sự là quản việc không đâu!
Nguyễn Đông Tương căm ghét nói, có điều ánh mắt đảo qua đám người Nữ Hoàng, không khỏi lộ ra nụ cười tà ác.
- Có điều, ta phải cảm tạ ngươi, đưa tới cho ta mấy mỹ nhân như thế!
Oành!
Nụ cười này vừa lộ ra, trên mặt liền nặng nề trúng một quyền, cả người lập tức bị đánh bay ra ngoài.
- Ngươi thật dám ra tay?
Nguyễn Đông Tương bò lên, sờ sờ mũi, vừa nhìn, trên tay tất cả đều là máu tươi, hắn không khỏi run rẩy, không phải sợ sệt, mà là phẫn nộ.
Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, hắn chưa từng bị người đánh qua, hơn nữa còn là đánh mặt.
- Ngươi làm ta tức giận!
Tay phải hắn rung lên, từng tia sáng xuất hiện, tổng cộng có bảy đạo.
- Thất Hoa Thất Độc Chưởng!
Thanh âm của Liễu Tuyết Nghiên vang lên, nàng và Quách Minh cũng đi ra.
Trong ngữ điệu của nàng mang theo sợ hại mãnh liệt, dù sao ái lang là bị độc chưởng này dằn vặt đến mấy năm, thiếu một chút liền chết.
- Ân công cẩn thận, độc chưởng này là tuyệt học của Thất trưởng lão nhất mạch, truyền thuyết được trong một di tích viễn cổ, thậm chí có khả năng là bí thuật cấp bậc Thăng Nguyên Cảnh!
Nàng vội vã nhắc nhở Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, hoàn toàn không có để ở trong lòng.
Trừ độc cho Quách Minh không dễ là một chuyện, nhưng lấy thể phách của hắn, muốn để hắn nhiễm độc tố, vậy ít nhất cũng phải là kịch độc cấp bậc Tiên Phủ Cảnh, nói cho cùng, kỳ thực độc cũng là quy tắc thiên địa, không hề có sự khác biệt.
- Không sai, Thất Hoa Thất Độc Chưởng.
Nguyễn Đông Tương ngạo nhiên nói.
- Người trúng Thất Hoa Thất Độc Chưởng, phải bị dằn vặt ròng rã bảy năm, trên người sẽ lần lượt mở ra bảy hoa, bảy hoa toàn mở, thì sẽ ở trong vòng bảy ngày thối rữa mà chết!
Hắn nhìn Quách Minh, lộ ra cười gằn:
- Tiểu tử này đã sắp mở ra đóa hoa thứ bảy, kỳ hạn tử vong gần trong gang tấc… Ồ!
Quá kỳ quái, sao sắc mặt của tiểu tử kia hồng hào, tựa như người không liên quan?
...