Chương 294: Muốn mắt mù


...

Vèo, đúng lúc này, ông lão họ La hiện thân ở trong ngõ lần thứ hai. Hóa ra hắn chỉ làm bộ rời đi, nhưng mà mai phục ở một bên, nhìn Lăng Hàn có phải là dùng thủ đoạn quái lạ nào đó trốn tạm thời không. Dù sao muốn ở dưới mí mắt của hắn đào tẩu, hắn không quá tin tưởng.

Chỉ là hắn rình lâu như vậy, cuối cùng hết kiên trì, cho rằng Lăng Hàn đã chạy. Bằng không mặc kệ là thủ đoạn ẩn nấp gì, cũng không kéo dài như vậy a?

Hắn lại ở phụ cận xoay chuyển vài vòng, lúc này mới rời đi.

Lăng Hàn gật đầu, lần này là thật rời đi.

- Nữu Nữu, giúp ta nhìn chằm chằm ông lão kia, nhìn hắn ở nơi nào.

Lăng Hàn nói với Hổ Nữu. Hiện tại tiểu nha đầu không có chuyện gì liền ở trong Hắc Tháp. Bởi vì muốn ăn thì có ăn, muốn chơi thì có thể làm nũng với Lăng Hàn. Hơn nữa không gian nơi này rất lớn, đủ cho nàng dằn vặt.

Lại thêm, tiểu nha đầu còn nuôi vài con sói, một ít heo. Đó không phải bằng hữu của nàng, mà là con mồi của nàng.

Hổ Nữu rất hứng thú, vỗ ngực nhỏ nói:

- Giao cho Nữu!

Tiểu nha đầu ra Hắc Tháp, một đường theo dõi, Lăng Hàn thì trở về khách sạn.

Tốc độ của Hổ Nữu ngay cả Linh Hải Cảnh cũng chỉ có thể trố mắt, đối đầu Thần Thai Cảnh cũng chưa chắc chịu thiệt, bởi vậy không cần lo lắng an toàn. Lại nói, ai sẽ hoài nghi một tiểu nha đầu năm sáu tuổi chứ?

Lăng Hàn theo trái lại không được, sẽ bộc lộ ra Hổ Nữu. Bởi vậy, hắn rất yên lòng trở về khách sạn, giao nhiệm vụ trinh sát này cho Hổ Nữu.

Không lâu lắm, Hổ Nữu liền trở về, nhào vào trong lồng ngực Lăng Hàn, làm nũng nói:

- Nữu giúp Lăng Hàn tìm được lão già kia ở nơi nào rồi đấy.

- Khá lắm!

Lăng Hàn xoa đầu của Hổ Nữu, làm cho nàng lộ ra biểu tình của con mèo nhỏ, rất hưởng thụ.

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ lo lắng.

Biểu hiện ý muốn sở hữu của Hổ Nữu càng ngày càng mãnh liệt. Hiện tại chỉ cần các nàng tiếp cận Lăng Hàn, tiểu nha đầu sẽ làm chuyện kỳ quái. Trực tiếp bám lên Lăng Hàn, làm nũng chơi xấu… Nói chung chính là không cho các nàng cơ hội thân cận.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, tiểu nha đầu này mới là đối thủ lớn nhất của các nàng.

Buổi tối, Lăng Hàn để Hổ Nữu dẫn đường, đi tới phía bắc trấn nhỏ, ở bên ngoài viện của ông lão họ La. Đương nhiên còn cách rất xa, dù sao ông lão kia cũng là Thần Thai Cảnh!

- Để ta nghĩ nghĩ. Khí tức của ông lão kia tản mát ra cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc.

Lăng Hàn nâng cằm. Trước đó ở trong Hắc Tháp quan sát ông lão này, nên hắn không quá lưu tâm. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, hắn liền thấy khí tức của đối phương vô cùng quái lạ.

- Đến cùng từng cảm ứng được ở trên người ai nhỉ?

Hắn nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra, gõ gõ đầu nói:

- Đúng rồi, ta còn có Chân Thị Chi Nhãn!

Linh hồn lực ngưng tụ vào mắt phải, nhất thời có một đạo mạch văn nổi lên. Ở trong mắt Lăng Hàn, tường viện chậm rãi trong suốt, vèo, ánh mắt của hắn thấu qua.

Một tầng, lại một tầng,… Toàn bộ tiểu viện ở trong mắt hắn đã thành vật trong suốt, hiện rõ từng đường nét.

- Ta sát!

Chỉ là thời điểm nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lăng Hàn nhất thời buồn nôn đến muốn phun ra ngoài. Hắn vội vã thu hồi Chân Thị Chi Nhãn, khóe miệng không ngừng co giật, có cảm giác nhân sinh quan muốn tan vỡ.

Hắn nhìn thấy ông lão họ La đang nằm trên mặt đất, nhếch cái mông lên. Mà sau lưng lão lại là một thiếu niên, chính đang ra sức... Không được, chỉ nghĩ một cái hắn liền muốn ói.

Buồn nôn a, quá con mẹ nó buồn nôn!

Vèo, một bóng người từ trong sân bay vụt ra. Chính là ông lão họ La!

Vừa nãy hắn đang chơi đến cao hứng, nhưng cảm giác có một ánh mắt theo dõi hắn, để hắn kinh hãi. Hắn liền vội kéo quần nhảy lên tường, nhìn quét bốn phía.

Lăng Hàn đã mang theo Hổ Nữu tiến vào Hắc Tháp. Hắn đương nhiên không thể phát hiện cái gì, chỉ coi là mình hoa mắt, liền tung người trở lại trong viện. Còn có một trận đại chiến đang đợi hắn trong đó!

- Thực sự là mù mắt chó của ta!

Lăng Hàn nhổ nước bọt nói.

- Không được, ta phải lau mắt! Nếu không nửa cuối cuộc đời sẽ có bóng ma trong lòng. Làm sao lại có hoạt động buồn nôn như thế chứ?

- Sau này nhất định phải cẩn thận dùng Chân Thị Chi Nhãn. Cảnh tượng như vậy xem thêm mấy lần, ta nhất định sẽ tráng niên mất sớm!

Sau khi buồn nôn một trận, tâm tình của Lăng Hàn bình tĩnh lại, thầm nghĩ:

- Kỳ quái, vì sao một cường giả Thần Thai Cảnh lại ẩn giấu ở đây? Tại sao lại theo dõi ta? Ta vừa mới tới, không thể đắc tội người nào, muốn nói có, cũng chỉ có Thành Phi Quân mà thôi.

- Ồ, hai người sẽ không có liên hệ gì chứ? Lẽ nào, Thành Phi Quân cũng là một trai lơ của ông lão này?

- Phi phi phi, lão già đáng chết này. Không được! Ta nhất định phải làm thịt hắn, nếu không hình ảnh này sẽ làm ta buồn nôn cả đời!

Lăng Hàn trở về khách sạn, cho Chu Vô Cửu một nhiệm vụ… Giám thị Thành Phi Quân!

Chu Vô Cửu được Lăng Hàn giúp đỡ mới báo đại thù, lại vẫn ăn đan dược, mỹ vị nhân gian của Lăng Hàn, trong lòng đã sớm ức đến hoảng, muốn hiệu lực cho Lăng Hàn. Thấy Lăng Hàn an bài nhiệm vụ cho hắn, tự nhiên vui vẻ đi làm.

- Lăng Hàn, sao sắc mặt của ngươi có chút không tốt vậy.

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đều quan tâm nói. Hiện tại vẻ mặt của Lăng Hàn quả thực như bị mụ la sát nào đó thay phiên làm mấy trăm lần, có thể nói rất đen.

Lăng Hàn vung vung tay nói:

- Không nên nhắc ta nhớ lại!

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đều lơ ngơ, làm sao cũng không nghĩ ra có chuyện gì khiến Lăng Hàn sợ đến mức độ như vậy.

Ở khách sạn mấy ngày, Lăng Hàn vẫn không có ra ngoài, chỉ nện vững chắc cơ sở của hắn.

Hiện tại hắn đã là Dũng Tuyền tầng chín đỉnh cao, có tư cách xung kích Linh Hải Cảnh. Nhưng vấn đề là, thời gian hắn ở Dũng Tuyền Cảnh quá ngắn. Một đường thông qua luyện hóa Ma khí, hấp thu Bách Độc Ngọc Cao nhanh chóng tăng lên.

Cơ sở không có nện vững chắc, nếu như hiện tại đột phá, đối với ngày sau leo lên cảnh giới càng cao hơn sẽ bất lợi. Bởi vậy, Lăng Hàn không vội đột phá. Hắn đang không ngừng vững chắc cảnh giới. Đợi đến gần một hai tháng sau lại đột phá liền được.

Linh Hải Cảnh mười bảy tuổi, vẫn kinh người như cũ!

Đương nhiên, cái này không thể sánh bằng Nghiêm Thiên Chiếu. Cũng không sánh bằng Hổ Nữu tương lai. Tiềm lực của tiểu nha đầu mới gọi đáng sợ.

Có điều Nghiêm Thiên Chiếu có thể có được tu vi Linh Hải Cảnh, nên có quan hệ tới công pháp hắn tu luyện. Cũng là bộ công pháp mà Nghiêm phu nhân dạy Vân Sương Sương. Nói không chắc bản thân nàng ta cũng tu luyện, sau đó đã bị Nghiêm Thiên Chiếu nuốt chửng.

Bằng không, Lăng Hàn cũng không nghĩ ra có khả năng gì để Nghiêm Thiên Chiếu ở trong mấy ngày ngắn ngủi liền đạt đến Linh Hải Cảnh.

Chỉ là sau đó, tu vi của Nghiêm Thiên Chiếu tăng lên sẽ trở nên bình thường. Bằng không vài ngày sau thăng Thần Thai, lại mấy ngày phá Linh Anh, vậy trở thành Phá Hư Cảnh cũng ngay trong tầm tay.

Thế giới này vốn phức tạp hơn Lăng Hàn nghĩ, hơn nữa còn rất nhiều lần!

Bây giờ chính là thời điểm võ đạo hưng thịnh, các đường thiên tài liên tiếp xuất hiện. Muốn đăng đỉnh, nhất định phải trải qua vô số cạnh tranh, tranh đấu với ngàn vạn thiên tài.

Vài ngày sau, Chu Vô Cửu rốt cục mang tin tức về. Nói Thành Phi Quân quả nhiên có tiếp xúc với ông lão họ La!

---------------

...