...
Phan Hổ tràn đầy tự tin nói:
- Tất ca, không điều tra rõ thị phi đúng sai đã ngậm máu phun người, không cảm thấy chính mình mới là càn quấy sao?
Lần đầu tiên Phan Hổ biết ‘nói lý’ sẽ sướng như vậy.
Chung Dương Tất sửng sốt. từ khi nào tiểu tử này cứng miệng như vậy? Bình thường gã sầm mặt là đối phương sẽ hèn như cún.
Mặt trời mọc lên từ phía tây?
Chung Dương Tất nét mặt sa sầm nói:
- Phan Hổ, ngươi muốn gây lớn chuyện?
Giọng Mạc Quốc Hào vang lên:
- Lớn chuyện cái gì?
Rất nhanh Mạc Quốc Hào đi tới, mặt cười tươi tâm tình tốt đẹp.
Chung Dương Tất kêu lên, không cho Phan Hổ cơ hội nói chuyện:
- Sư phụ! Đồ nhi vốn không muốn phá hoại tâm tình của sư phụ, nhưng lần này Hổ tử thật sự khinh người quá đáng!
Mạc Quốc Hào khẽ ừ:
- Có chuyện gì?
Mạc Quốc Hào biết cháu trai của mình kỳ cục, nhưng dạo này đi chung với Lăng Hàn thì bỏ hết tật ăn chơi đàng điếm, khi lương áp thiện, khiến gã rất vui vẻ. Sao mới mấy ngày lại giở trò cũ?
Ánh mắt Mạc Quốc Hào sắc bén lườm Phan Hổ, thấy Lăng Hàn thì nét mặt giãn ra:
- Lăng tiểu hữu, đã để ngươi thấy trò cười.
Phụt!
Chung Dương Tất sặc ho muốn tắt thở.
Chuyện gì đây? Gã xem không hiểu.
Lăng Hàn cười nói:
- Ta thì cảm thấy Phan Hổ lòng dạ chính trực, tuổi trẻ có tài.
Được Lăng Hàn khen làm Phan Hổ thấy mặt nóng ran, gã mà dính dáng gì đến lòng dạ chính trực? Trong óc toàn là nữ nhân và chơi bời, trẻ tuổi thì trẻ thật nhưng có tài cái quỷ gì?
Mạc Quốc Hào sửng sốt, Lăng Hàn đánh giá Phan Hổ cao vậy sao? Chẳng lẽ bình thường gã nhìn lầm cháu trai?
Mạc Quốc Hào quay đầu hỏi Chung Dương Tất:
- Hổ tử khinh người quá đáng thế nào?
Chung Dương Tất do dự:
- Cái đó...
Miễn không ngốc đều nhìn ra được Mạc Quốc Hào xem trọng Lăng Hàn cỡ nào, xem hắn như đối tượng ngang hàng. Chung Dương Tất muốn trả đũa Lăng Hàn thì kết quả duy nhất sẽ là bị Mạc Quốc Hào răn dạy thê thảm, Phan Hổ xem trò cười.
Chung Dương Tất nói:
- Không... không có gì.
Mạc Quốc Hào ngạc nhiên, mới rồi còn nói Phan Hổ khinh người quá đáng sao bây giờ bảo là không có gì?
Mạc Quốc Hào cười nói:
- Đừng lo về Lăng tiểu hữu, đây là người mình.
Mạc Quốc Hào tưởng Chung Dương Tất muốn chừa chút mặt mũi cho Chung Dương Tất khi có người ngoài ở.
Phan Hổ thừa dịp bỏ đá xuống giếng:
- Đúng rồi Tất ca, ta có chỗ nào làm không tốt không đúng thì cứ nói, ta nhất định khiêm tốn nghe dạy, sửa sai ngay.
Hiếm khi có cơ hội ngàn năm một thuở, tất nhiên gã không để lãng phí. Nhìn biểu tình của Chung Dương Tất khiến Phan Hổ rất sướng. Đi theo Lăng Hàn là đúng, nông dân vùng lên!
Chung Dương Tất mếu, giờ gã không dám nói xấu Lăng Hàn.
Chung Dương Tất nói:
- Thật sự không có việc gì, ta... ta... ta nói bậy.
Lần này Chung Dương Tất phải nuốt ngược máu và răng.
Kỳ lạ.
Mạc Quốc Hào liếc đồ đệ, lòng thầm nghi ngờ nhưng rất nhanh vui vẻ lấn át.
Mạc Quốc Hào nói:
- Lăng tiểu hữu, hôm nay rất vui vẻ!
Mạc Quốc Hào mời Lăng Hàn vào thư phòng, Chung Dương Tất không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vội vàng mang theo đệ đệ rời đi.
Mạc Quốc Hào và Lăng Hàn tổng kết, đấu giá thì Từ Tâm dược đường lấy hai mươi phần trăm phí phục vụ. Giá hơi cao nhưng Mạc Quốc Hào có tác dụng quảng cáo, hai mươi phần trăm là hợp lý.
Lăng Hàn gật đầu, hắn lấy được hai trăm vạn đã là món tài sản kinh người.
Mạc Quốc Hào cảm thán rằng:
- Nhưng tiểu hữu rất ghê gớm, mới vài ngày đã luyện ra nhiều Tham Mạch đan như vậy, thật là khiến người không dám tin tưởng.
Mạc Quốc Hào có dốc hết sức cũng không thể luyện ra nhiều Tham Mạch đan như thế trong vòng ba, bốn ngày. Xác suất thành công của gã nhiều nhất là năm mươi phần trăm, dù bốn ngày không ngủ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tức là xác suất thành công của Lăng Hàn đến tám mươi phần trăm hay càng cao hơn nữa mới hoàn thành hành động vĩ đại như vậy được.
Khó tin, quá kinh người.
Lăng Hàn cười cười, đan dược cấp thấp như vậy luyện chế không chút khó khăn, nếu bị nổ lô thì sao xứng với danh hiệu đế vương đan đạo của hắn?
Mạc Quốc Hào nghiêm túc nói:
- Đúng rồi, thành chủ đại nhân mấy ngày nữa sẽ triệu kiến ngươi, hãy chuẩn bị đi.
Cải tiến hai đan phương Tham Mạch đan, Bí Lực Hoàn, đừng nói thành chủ, nếu quốc chủ Huyền Bắc quốc biết cũng sẽ ngoại lệ triệu kiến Lăng Hàn, vì thứ này mang đến ảnh hưởng vô cùng sâu xa.
Lăng Hàn không để ý, chỉ gật đầu nói đã biết.
Tuy bây giờ làm lại từ đầu nhưng trái tim kiêu ngạo của hắn không thay đổi.
Mạc Quốc Hào càng xem trọng thanh niên này, nhận được vinh sủng không kinh, tâm tính rất hiếm có, thành tựu tương lai không thể đo lường.
Bọn họ trò chuyện một lúc sau đó Lăng Hàn mang thị nữ nhỏ rời đi.
Lăng Hàn về nhà, mở quang não ra tuyên bố một tin cần mua.
[Cần Kỳ Vân quả, ra giá hai trăm vạn huyền bắc tệ]
Tin mới đăng lên liền hấp dẫn bàn tán, để lại nhiều tin nhắn dưới bài đăng.
[Ai không theo quy định ra giá cao vậy?]
[Đúng rồi, phá hoại giá thị trường!]
[Hai vị lầu trên, không có tiền ghen tỵ người ta chứ gì? Ai quy định người mua hạn chế giá tiền?]
[Vị này giàu thật, cầu làm bằng hữu!]
[Nhưng có ra giá cao hai trăm vạn thì bảo đảm cũng không giao dịch được.]
[Đúng rồi, Kỳ Vân quả vốn hiếm, hái trái càng khó hơn, không thể làm được.]
Nhiều người xin Lăng Hàn cho địa chỉ liên lạc, muốn nói chuyện riêng nhưng đều bị hắn phớt lờ. Hắn chỉ cần Kỳ Vân quả, không hứng thú cái khác.
Dù gì rảnh rỗi, Lăng Hàn lướt web chơi.
- A, còn có loại trận pháp này? Thiên Vân trận cần ba vạn viên ngọc tử phối hợp trận pháp vận chuyển, một khi bắt đầu thì không thể ngừng lại, tôi luyện tinh hoa của tất cả ngọc tử thành năng lượng đậm đặc, tạo ra hoàn cảnh tu luyện kinh người, thời gian chỉ có... nửa ngày.
Lăng Hàn động lòng, nếu sáng tạo ra trận pháp như vậy thì tu vi sẽ tăng vùn vụt cỡ nào?
Nhưng trận pháp như vậy gọi là trận pháp nhà giàu mới nổi, vì nếu không giàu làm sao nỡ bỏ ra tiêu hao ba vạn ngọc tử?
Tiến bộ nửa ngày chắc chắn mau kinh người, nhưng đổi thành Bí Lực Hoàn cùng giá trị, kết quả cuối cùng là dùng Bí Lực Hoàn có lợi hơn, không phải lợi gấp đôi, gấp hai mà là mười lần, trăm lần.
Ưu điểm duy nhất của trận pháp nhà giàu mới nổi là mau, thành công nhanh chóng.
- Ba vạn ngọc tử tức là ba trăm vạn huyền bắc tệ, vượt qua tài sản ta có. Nhưng có thể thử xem.
Lăng Hàn tiêu tiền chưa bao giờ keo kiệt, kiếm tiền mà không dùng thì có gì vui?
...