...
Hơn hai ngàn vạn chiến tích?
Mẹ nó, có ai tin tưởng!
Lão giả ngây ra như phỗng, vẻ mặt căng thẳng.
A, đây là chuyện gì?
Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, ngươi chỉ nhìn thoáng qua tính điểm, có cần giật mình như thế không?
Chẳng lẽ, phía trên có độc?
Nếu không, chỉ là chiến tích ít ỏi cần gì ngạc nhiên như vậy?
Ách, giá trị chiến tích cao đến nghịch thiên?
Uy uy uy, không nên nằm mơ nữa, có khả năng hay sao?
– Sững sờ cái gì mà sững sờ?
Lăng Hàn gõ bàn một cái, vẻ mặt của hắn không kiên nhẫn.
Lão giả này khôi phục tinh thần, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Hàn.
Hơn hai ngàn vạn chiến tích giá trị, gia hỏa này lấy được thế nào?
Hắn có thể khẳng định, cho dù là thế hệ hoàng kim, giá trị chiến tích tới hiện tại cũng chủ là một trăm vạn, chỉ bằng số lẻ của Lăng Hàn mà thôi.
Cho nên, một vô danh tiểu tốt đánh bại thế hệ hoàng kim, hơn nữa còn là nghiền ép, hắn sẽ tin tưởng?
Nhưng mà đây chính là tính điểm do Đế tộc liên minh phát ra, không thể giả được.
Tiểu tử này dùng thủ đoạn gì có thể cải biến điểm số?
Hay là tiểu tử này vận khí nghịch thiên, nhặt được tính điểm của cường giả tuyệt thế?
Về phần khả năng nào phát sinh, hắn không biết, cũng không thèm để ý, chỉ cần hắn đoán là đủ..
Nói tóm lại, hai ngàn vạn này không có khả năng là do Lăng Hàn đánh ra.
Hắn có thể khẳng định điểm này.
Hắn tươi cười, đây là thời điểm hắn phát tài!
Hắn thu liễm nụ cười, lão giả làm ra dáng vẻ giận dữ, quát to:
– Tốt cho tên tiểu tử ngươi, dám trộm tính điểm của người khác, ngươi có biết đây là tội lớn không?
Cái gì, trộm?
Mọi người nhìn nhau, bọn họ giật mình.
Khẳng định tính điểm có trị số rất cao, hoàn toàn không xứng đôi với thực lực của Lăng Hàn, cho nên lão giả mới có thể ững sờ.
Lăng Hàn lòng dạ biết rõ, thản nhiên nói:
– Tiếp đi, có phải ngươi muốn nói sẽ giữ lại tính điểm của ta, niệm tình ta vi phạm lần đầu, bỏ qua cho ta một lần?
– Tha cho ngươi, ha ha, ngươi nằm mơ đi!
Lão giả uy nghiêm đáng sợ nói.
Hắn là Bùi Khoát, thuộc về Xích Hồng Đế tộc, đương nhiên, hắn chỉ là râu ria trong tộc, nếu không cũng không luân lạc đến mức tới chỗ này làm hối đoái.
Nhưng mà, hắn đen ăn đen, ai dám nói cái gì?
Hơn hai ngàn vạn chiến tích đấy, hắn có thể đổi được rất nhiều bảo vật.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Ngươi còn đen hơn ta dự kiến.
Chẳng những muốn đoạt chiến tích của hắn, thậm chí còn làm hắn bị hình phạt.
Ha ha, cho rằng hắn dễ khi dễ?
– Vệ binh! Vệ binh!
Bùi Khoát lớn tiếng kêu lên, mặc dù hắn chỉ là cao thủ Chân Ngã cảnh cấp nhưng đường đường Đế tộc, nào có đạo lý tự mình động thủ, như vậy sẽ làm mất thân phận của hắn.
Rất nhanh, hai tên vệ binh đi vào, đều là Sinh Đan cảnh.
– Bắt ác tặc này lại, đưa đi trị an phủ!
Bùi Khoát chỉ vào Lăng Hàn.
Hai tên vệ binh lập tức cầm trường mâu nhắm ngay Lăng Hàn.
Làm vệ binh, đãi ngộ của bọn họ không tệ, hai thanh trường mâu này đều là pháp khí, bọn họ điều khiển và mũi thương phát sáng chỉ cần Lăng Hàn hơi chống cự thì bọn họ sẽ đả kích vô tình.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
– Vì cái gì ta không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào?
– Ngoan ngoãn đi theo chúng ta, tránh ăn đau khổ, thậm chí còn mất mạng.
Một tên vệ binh nói.
Lăng Hàn xuất thủ, hắn bắt lấy hai tên vệ binh.
– Lớn mật!
Hai tên vệ binh không chút do dự phát động pháp khí, xèo, xèo hai tia sáng bắn vào Lăng Hàn.
Nhưng mà, ánh sáng xanh đánh trước người Lăng Hàn đều vỡ nát, mà Lăng Hàn lại nắm hai tên vệ binh ném bay ra ngoài.
Hai tên vệ binh bay đi và không bò dậy nổi.
Tê!
Tất cả mọi người giật mình, vốn cho rằng Lăng Hàn bề ngoài xấu xí, hẳn là một vô danh tiểu tốt, không ai nghĩ tới thực lực của hắn mạnh như vậy, có thể đùa giỡn Sinh Đan cảnh trong lòng bàn tay.
Đây là Sinh Đan cảnh cao giai, hay là Chân Ngã cảnh?
Nếu như là Chân Ngã cảnh, hắn có tư cách xưng là cao thủ.
Bùi Khoát cũng kinh ngạc, không nghĩ tới thực lực Lăng Hàn hơn xa dự đoán của hắn.
Trong lòng của hắn mơ hồ sinh ra một ý niệm, chẳng lẽ chiến tích là Lăng Hàn đánh ra.
Nhưng hắn nghĩ tới đây lại lắc đầu.
Không có khả năng!
Ngay cả thế hệ hoàng kim cũng chỉ đạt hơn một trăm vạn chiến tích, Lăng Hàn dựa vào cái gì vượt qua thế hệ hoàng kim?
Còn có vương pháp sao? Còn có đạo lý sao?
– Hừ, khó trách dám ngông cuồng như thế, thì ra có chút thực lực!
Bùi Khoát cười lạnh và bắt lấy Lăng Hàn.
Hắn buồn bực, chính mình chính là người Đế tộc, hiện tại lại hạ thân phận ra tay với hạng tôm cá nhãi nhép.
Ba!
Một tiếng giòn tan vang lên, gương mặt Bùi Khoát đã trúng một tát.
A, tình huống như thế nào?
Tất cả mọi người ngây người, Lăng Hàn xuất thủ lúc nào?
Ai thấy được?
Bùi Khoát cũng rất mơ hồ, hắn nhìn Lăng Hàn một chút, sau đó thẹn quá hoá giận, hắn lại công kích lần nữa.
Ba, lại một cái tát rất vang dội.
Khốn kiếp, lại tát một cái?
Mọi người nhìn về phía Bùi Khoát, chỉ thấy hai má của hắn sưng lên rất to, trong xanh có tím, trong tím có đen, dường như đang tụ huyết có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Bọn họ lại nhìn về phía Lăng Hàn, ánh mắt đã khác biệt.
Liền đánh hai cái bạt tai, nói rõ thực lực Lăng Hàn hơn xa Bùi Khoát.
Cần phải biết rằng, Bùi Khoát chính là Chân Ngã cảnh a!
Có thể đùa giỡn Chân Ngã cảnh trong lòng bàn tay, đó là tu vi gì?
– Ngươi, ngươi thật to gan!
Bùi Khoát đã sắp khóc, nhưng hắn là Đế tộc, hơn nữa tuổi rất cao, hiện tại bị người ta đánh như thế, hắn còn mặt mũi hay sao?
– Ha ha, ngươi cũng biết ủy khuất?
Lăng Hàn cười lạnh, ba ba ba, hắn bạt tai liên tục.
– Vậy ngươi muốn chiếm đồ của ta, thậm chí thời điểm ngươi muốn giam ta vào trong ngục, tại sao ngươi không suy nghĩ hậu quả?
– Chỉ có thể là ngươi hại người khác, không cho phép người khác phản kháng?
– Đây là ý gì?
Ba ba ba, Lăng Hàn không ngừng tát.
Bùi Khoát bị tát mũi miệng đổ máu, rất nhanh, răng cũng bị đánh bay, gương mặt bị đánh nát lộ lộ ra xương trắng, hai mắt như sắp rơi ra.
Thật thê thảm!
Lăng Hàn không đồng tình chút nào, khốn kiếp, nếu không phải thực lực của hắn mạnh, không những bị mất đồ còn bị vu oan?
Ai đồng tình với hắn?
Tự gây nghiệt, không thể sống!
– Nếu ngươi không biết xấu hổ, ta sẽ đánh tiếp!
Mọi người hít khí lạnh, chuyện đã phát triển tới mức này, bọn họ còn không hiểu sao?
Đại khái Bùi Khoát thấy công tích của Lăng Hàn cao, lại nghĩ lầm hắn không có thực lực và bối cảnh, liền nghĩ cướp mất khoản công tích này, kết quả hắn đá phải tấm sắt.
Nghĩ tới đây, mọi người có chung mối thù, bởi vì chuyện như vậy cũng sẽ xảy ra trên người của mình.
– Đánh chết hắn!
Không biết là ai kêu lên, điều này cũng làm mọi người cộng minh.
...