Chương 1651: Độ thiên kiếp, hù chết ngươi (Thượng)


...

- Hô! Hô!

Lăng Hàn thở dốc như trâu.

- Đồng dạng là Tiểu Thánh, chênh lệch cũng thật lớn, ta có thể khẳng định, Hồ Phong này có thể ở trong trăm chiêu oanh bại đám người Minh Tâm Thánh Nhân.

- Có điều, được một vị Thánh Nhân rèn luyện, nguyên lực của ta trở nên càng ngày càng ngưng luyện, biến tướng tăng lên thực lực của ta.

Trao đổi một người làm như thế là đang tìm chết, nhưng Lăng Hàn không giống, hắn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thật giống như một khối tuyệt thế Tiên Kim, càng bị muôn vàn thử thách liền càng cứng cỏi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không vượt qua cực hạn của hắn, bằng không chính là đang tìm chết.

Cứ như vậy, mỗi ngày Lăng Hàn đều sẽ cùng Hồ Phong liều mạng hai đòn, mà sau mỗi lần “chiến đấu”, hắn đều có thể ngộ.

Hằng Hà Cảnh nào có thể cùng Thánh Nhân đao thật súng thật mỗi ngày tranh tài? Trước tiên không nói ngươi có được hay không, Thánh Nhân nào lại nhàn rỗi như thế?

Tình huống bây giờ đặc thù, Hồ Phong liền trở thành bồi luyện tốt nhất của Lăng Hàn.

Một tháng trôi qua, Lăng Hàn lại đỡ lấy Hồ Phong ba chiêu!

Tuy sau một chiêu này để hắn trực tiếp vận dụng một giọt Bất Diệt Chân Dịch mới chữa trị thân thể, nhưng có thể chứng minh Lăng Hàn thu được bước tiến dài... một tháng trước, hắn là tuyệt đối tuyệt đối không thể đỡ lấy ba chiêu của Hồ Phong.

Điều này cũng làm cho Hồ Phong ngơ ngác, tiến bộ như vậy cũng thật đáng sợ, lẽ nào hắn phải tự tay tạo ra một quái vật sao?

Nhưng muốn hắn xoay người rời đi, vậy càng là chuyện không thể nào!

Công pháp Tiên Vương, Tiên Khí, hai người này bất luận cái nào cũng là hắn không cách nào thả xuống, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, hắn cũng phải bắt Lăng Hàn.

Ngược lại đối phương giết người của Hồ gia, nhiễm nhân quả, bất kể trốn như thế nào cũng vô dụng, hắn đều có thể tìm tới!

Sau ba tháng, Lăng Hàn đã có thể thong dong đỡ lấy ba chiêu của Hồ Phong, mà hắn cũng tu ra một viên Tinh Thần cuối cùng, đạt đến tiểu cực vị đỉnh cao chân chính.

Ngày đó, hắn không ra cùng Hồ Phong chiến đấu, mà ở dưới Luân Hồi Thụ bế quan, xung kích trung cực vị.

Hắn có thể nói không chơi liền không chơi, nhưng Hồ Phong lại hết sức chăm chú, cả ngày căng hết thần thức, nếu liên tục mấy tháng đều như vậy, cho dù hắn là Thánh Nhân cũng chịu không nổi.

Nhưng vấn đề lớn nhất là Lăng Hàn cả tháng chưa từng xuất hiện, điều này làm cho hắn càng thêm khó chịu.

Một mặt, Hồ Phong căn bản không dám thả lỏng, bởi vì Lăng Hàn lúc nào cũng có thể xuất hiện, quyền chủ động ở trong tay đối phương. Mặt khác, Lăng Hàn vẫn không xuất hiện, để hắn nóng lòng a.

Chẳng lẽ... Đối phương dùng thủ đoạn khác chạy mất?

Cái ý niệm này một khi sinh ra, để hắn lòng như lửa đốt.

Cũng còn tốt, hắn biết thôi diễn, Lăng Hàn giết Hồ Anh Mộc, cùng Hồ gia kết làm nhân quả, cho dù cách mấy trăm tinh vực cũng có thể dễ dàng nhìn thấy chuỗi nhân quả này. Nhưng mà, chỉ cần Lăng Hàn biến mất, chuỗi nhân quả kia cũng sẽ biến mất theo, cực kỳ quỷ dị.

- Biến mất nói rõ đối phương còn ở trong Tiên Khí, ta còn có thể ôm cây đợi thỏ.

Hắn tự nói với mình, mạnh mẽ ấn xuống bất an.

Mặc dù hắn là Thánh Nhân, nhưng thời gian thành đạo quá ngắn, muốn nói trấn định đương nhiên không thể so với Thánh Nhân lâu năm. Nếu như đổi thành Hồ Lạc, hắn chắc chắn sẽ không có bất luận hoài nghi gì, bởi vì hắn tin chắc mình là mạnh nhất thiên hạ, bất luận làm sao Lăng Hàn cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của mình.

Ngay ở thời điểm hắn lo được lo mất càng ngày càng nghiêm trọng, vù, một luồng khí tức không ổn định truyền đến, Lăng Hàn rốt cục xuất hiện lần nữa.

- Ha ha ha!

Hồ Phong cười to, tâm tình nặng nề nhất thời biến mất, hắn cất bước phóng tới chỗ Lăng Hàn.

- Ngươi xác định thật muốn như vậy?

Lăng Hàn lộ ra nụ cười quái dị.

Oành!

Hắn cứng chịu Hồ Phong một đòn, lùi mấy trăm dặm, một đám mây đen cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở trong tinh không, bao phủ trên đỉnh đầu của hắn.

Hồ Phong nhất thời im bặt.

Thiên kiếp!

Tê, tên này bế quan một tháng, hóa ra là đang trùng kích trung cực vị!

Hồ Phong thật kinh rồi, chỉ dùng một tháng thời gian liền mở ra ràng buộc của Hằng Hà Cảnh trung cực vị, con mẹ nó ngươi thực sự là người sao?

Không được, không thể lại cho người này không gian trưởng thành, bằng không năng lực kháng đánh của tên này sẽ càng ngày càng đáng sợ, cảnh giới cũng sẽ càng ngày càng cao, một ngày kia thật có thể đối kháng mình.

Không tiếc đánh đổi!

Ánh mắt của hắn phát lạnh, đột nhiên quyết định.

Hắn muốn ở trong thiên kiếp đánh giết Lăng Hàn.

Tuy rằng cái này sẽ để hắn cũng cuốn vào thiên kiếp, nhưng trên người hắn có một giọt Thánh Vương tinh huyết, có thể để cho hắn trong thời gian ngắn nắm giữ thực lực của Đại Thánh đỉnh cao, cái này vẫn chưa thể chống đở qua thiên kiếp sao?

Làm!

Không nhân cơ hội này, Lăng Hàn này sẽ càng ngày càng khó giết.

- Chết!

Hắn mạnh mẽ xông vào phạm vi thiên kiếp bao phủ, một quyền đánh về phía Lăng Hàn.

Hắn chỉ cần giết Lăng Hàn, còn bảo vật sưu hồn liền được, cũng không cần người sống.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, lẩm bẩm nói:

- Đây chính là ngươi tự tìm!

Hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, lần thứ hai đỡ lấy một đòn của Hồ Phong, mà bởi vậy, đỉnh đầu của Hồ Phong cũng xuất hiện kiếp vân.

Xoảng!

Chớp giật đánh xuống, thiên kiếp sẽ không quản ba bảy hai mươi mốt, chỉ muốn chém chết người độ kiếp.

Lăng Hàn không sợ, thần cốt của hắn sắp đạt đến cấp mười lăm, hơn nữa lạc ấn sát trận cấp mười lăm, cần sợ hãi thiên kiếp chỉ là trung cực vị? Chỉ là hiện tại hắn cũng không dám đổ nát thần cốt tiếp thu thiên kiếp rèn luyện, dù sao còn có một tên Thánh Nhân mắt nhìn chằm chằm a.

Nhưng lần này, Hồ Phong cũng gặp nạn, Xoảng, chớp giật bắn nhanh xuống, to đến vạn trượng, dài càng không biết mấy trăm triệu dặm.

Hắn muốn qua đương nhiên là Thánh Nhân kiếp, hơn nữa, bởi vì Lăng Hàn mạnh mẽ, thiên kiếp của hắn cũng đáng sợ hơn thiên kiếp bình thường rất nhiều, Hồ Phong mạnh mẽ nhúng tay, vậy sao hắn qua thiên kiếp chính là ở trên cơ sở thiên kiếp của Lăng Hàn phóng to.

Đáng sợ hơn Thánh Nhân kiếp bình thường rất nhiều lần!

Hồ Phong lập tức biến sắc, hắn không phải là không có vượt qua Thánh Nhân kiếp, nhưng so với trước mắt lại kém hơn quá nhiều.

Tuy rằng thực lực của hắn so với lúc trước xác thực tăng lên rất nhiều, nhưng tuyệt không có nhiều như vậy a!

Là tên tiểu tử kia!

Hồ Phong ngơ ngác, kỳ thực thiên kiếp là thể hiện ra tiềm lực của một võ giả, tương tự là Hằng Hà Cảnh trung cực vị kiếp, nguy hiểm của ta lớn hơn ngươi, chính là thiên địa cho rằng ta càng có uy hiếp, tự nhiên chứng minh ta càng mạnh mẽ hơn.

...