...
Con chó hoang này, là không sửa đổi được.
Đại Hắc Cẩu không có thảm như nó biểu hiện, nó cũng tu ra Bất Diệt Tiên Vương Thể, chủ động vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, lấy tu vi tầng chín vận chuyển ra, uy lực khẳng định vượt xa Lăng Hàn.
Một kích này, nhiều nhất khiến nội phủ nó chấn động một cái.
Cuối cùng sắc mặt của Hà Vũ Phong trở nên khó coi, hắn muốn giết một Tiên Vương tầng bảy... Có khó khăn như thế sao?
Hắn vừa mới đột phá chuẩn Thiên Tôn, đúng là thời điểm khí phách cao nhất, vì cái gì hết lần này tới lần khác có nhiều người muốn đối phó với hắn như vậy?
Lăng Hàn phải chết, phải chết!
Hắn hừ một tiếng, Đại Hắc Cẩu có thể ngăn hắn một lần, nhưng có thể ngăn một trăm lần, một ngàn lần sao? Chuẩn Thiên Tôn muốn sát nhân, là một Tiên Vương tầng chín có thể ngăn cản sao?
- Ta cũng muốn Hà huynh cho cái mặt mũi, như vậy dừng tay như thế nào?
Một âm thanh trong veo đột nhiên vang lên, lập tức như gió xuân ba tháng, hòa tan Hàn Băng, để cho toàn thân người thoải mái.
Hà Vũ Phong lại càng không thoải mái, hắn chỉ là muốn giết một Tiên Vương tầng bảy, vì cái gì luôn có người phản đối?
Hắn nhìn lại người mở miệng, ánh mắt đảo qua, con ngươi lập tức xiết chặt.
Đây là một thiếu nữ, tướng mạo thanh nhã, chưa nói tới đẹp tuyệt Thiên Tiên như thế nào, lại để cho người nhìn liền trong nội tâm thoải mái, như một cây hoa cúc, đáng giá người cẩn thận thưởng thức. Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt là, lúc trước hắn căn bản không có phát hiện nữ tử này tồn tại.
Hắn đường đường chuẩn Thiên Tôn, thần thức cường đại cỡ nào, lại có thể nhìn lọt một người?
- Cô nương xưng hô như thế nào?
Hà Vũ Phong trầm giọng hỏi, tuy thiếu nữ này một chút khí tức cũng không hiển lộ, lại làm cho nội tâm hắn không khỏi bay lên kiêng kị.
Cô gái này ôn hòa cười cười:
- Lâm Phiêu Tuyết.
Lâm Phiêu Tuyết?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu, lại chưa từng nghe qua cái tên này.
- Tiểu Hàn tử, chúng ta không cần chạy, nữ oa tử này giống như rất lợi hại.
Đại Hắc Cẩu quay đầu lại, nhỏ giọng nói.
Lăng Hàn gật đầu, tuy khí tức của cô gái này không lộ ra, lại cho hắn một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hà Vũ Phong nhíu mày, cô gái này chỉ báo họ tên, lại không nói ra thân phận hoặc tu vi. Hắn chần chờ một chút mới nói:
- Tại sao Lâm cô nương muốn bảo vệ người này?
- A, cha ta coi trọng người này, liền để cho ta đến, mang hắn về thăm nhà một chút, trợ giúp hắn một tay, tăng tu vi lên chút ít.
Lâm Phiêu Tuyết nói ra, cực kỳ tùy ý.
Nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại cực kỳ khiếp sợ.
Lăng Hàn đã là tầng bảy rồi, lại “tăng lên một chút” làm sao có thể là chuyện dễ dàng? Mà Lâm Phiêu Tuyết lại nói cực kỳ bình thản, dựa vào, nhà của ngươi là đang làm gì? Lão tử của ngươi là ai a?
Khoác lác đi.
Hà Vũ Phong cũng không tin, hắn thản nhiên nói:
- Tôn phụ là ai?
Lâm Phiêu Tuyết ôn hòa cười cười:
- Bây giờ là ta tìm Hà huynh lấy cái mặt mũi, cùng gia phụ không quan hệ.
- Vậy phải xem ngươi có thực lực này hay không rồi!
Hà Vũ Phong cuối cùng quyết định ra tay, hắn tu thành chuẩn Thiên Tôn, nói ra chuyện thứ nhất cũng không làm được, cái này cũng quá tổn thương mặt mũi rồi.
Oanh, hắn vẫn một tay thò ra, hóa thành Ma Bàn.
Lâm Phiêu Tuyết cũng không phải là Đại Hắc Cẩu, nàng tự nhiên sẽ không trốn, mà duỗi ra một ngón tay ngọc điểm tới.
Một đạo hắc quang hiện lên, ba, Ma Bàn trên bầu trời lập tức nứt vỡ.
Oanh, vừa ra tay, khí tức của nàng liền không thể che dấu, như biển động mãnh liệt.
- Chuẩn Thiên Tôn!
- Trời ạ, lại là một vị chuẩn Thiên Tôn!
- Nhân vật như vậy, vì sao chưa từng bái kiến ở trong võ viện?
- Hơn nữa, nàng cũng không phải là vừa mới đột phá chuẩn Thiên Tôn, còn có một cỗ bá khí Thiết Huyết sát phạt.
- Nàng là ở Ngoại Vực chiến trường đột phá, hoặc đã ở đó huyết chiến vô số năm.
Tất cả mọi người khiếp sợ, đây cũng là một vị chuẩn Thiên Tôn, hơn nữa cực có khả năng mạnh mẽ hơn Hà Vũ Phong.
Trên mặt Lâm Phiêu Tuyết tràn đầy dáng tươi cười nhu hòa, dáng vẻ ung dung:
- Hà huynh, có thể cho cái mặt mũi chưa?
Đây đã là lần thứ hai Lâm Phiêu Tuyết nói ra lời giống vậy rồi.
Lần thứ nhất, Hà Vũ Phong chỉ hiếu kỳ cùng có chút ít kiêng kị, nhưng lần thứ hai nói ra lời này, trong lòng hắn lại bay lên hàn ý.
Mặc dù chỉ một chiêu, nhưng hắn vẫn nhìn ra mình cùng Lâm Phiêu Tuyết chênh lệch.
Hắn kém xa.
Bởi vì hắn là dựa vào tài nguyên chồng chất, bế quan dài dòng buồn chán tu luyện mới đột phá chuẩn Thiên Tôn, đương nhiên, thiên phú của hắn cũng bày ở chỗ đó, bất quá tài nguyên nhiều hơn nữa, lại khổ tu cũng không tốt. Đối phương là ở trong huyết chiến đột phá, ý chí võ đạo không phải giả vờ, tràn đầy Thiết Huyết cùng sát phạt.
So sánh với nhau, hắn chính là hoa trong nhà ấm, mà đối phương lại là đại thụ trải qua bão tố, hai người chiến đấu, hắn sẽ thảm bại.
Hắn là thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu như có thể cùng chuẩn Thiên Tôn giao thủ nhiều hơn, chiến lực của hắn nhất định có thể nhanh chóng tăng lên, sẽ không thua đối phương.
Nhưng hiện tại, hắn đánh không lại.
Bởi vậy, cái mặt mũi này hắn phải cho.
Tựa như lúc trước, hắn có thể bỏ qua pháp tắc của võ viện, muốn đối phó ai liền đối phó ai, thậm chí công nhiên nói muốn giết chết Lăng Hàn. Vì cái gì hắn có thể cường hoành như vậy? Thực lực! Hiện tại cũng như thế, thực lực của hắn không bằng Lâm Phiêu Tuyết, cho nên hắn phải nhận thua, nếu không Lâm Phiêu Tuyết ra tay, đánh chết hắn thì như thế nào?
Chuẩn Thiên Tôn cũng chỉ là chuẩn Thiên Tôn, ở trước mặt tồn tại cấp độ giống nhau, hắn cũng phải kiêng kị, thậm chí cúi đầu.
- Nể mặt Lâm cô nương, bản tôn liền tha tiểu tử này một lần!
Ánh mắt của hắn đảo qua Lăng Hàn, trong ánh mắt chớp động lên hàn quang.
Người này làm hại hắn mất hết thể diện, tự nhiên để cho trong lòng hắn nổi giận, lần này hắn không thể giết người, nhưng lần sau... Lâm Phiêu Tuyết cũng không thể thời thời khắc khắc dừng lại ở bên người Lăng Hàn a?
Ngày mai hắn sẽ làm thịt!
- Cút!
Hắn nhìn về phía Lăng Hàn vung tay, nhắm mắt làm ngơ.
Tất cả mọi người cảm khái, Lăng Hàn thật đúng là phúc tinh cao chiếu, trước có Vương gia ra mặt trông nom, có cao thủ như Hắc Cẩu bảo hộ, cuối cùng càng có một chuẩn Thiên Tôn thần bí hỗ trợ, thử hỏi có Tiên Vương tầng bảy nào có mặt mũi như vậy?
Không ai cảm thấy Lăng Hàn ủy khuất.
Ngươi ủy khuất cái gì?
Một chuẩn Thiên Tôn bị ép thu tay lại, mặt mũi của ngươi thật muốn lên trời.
...