Chương 2802: Chiến giáp tái hiện (Thượng) (2)


...

Một khi Dương Chí Huyền mặc vào chiến giáp, bất kể là sức chiến đấu hay lực phòng ngự đều tăng lên tới một độ cao mới, có thể cùng hắn đánh đồng, thậm chí vượt qua hắn.

Cái này còn phải xem cấp bậc của bộ chiến giáp này, còn có trình độ phù hợp với Dương Chí Huyền.

- Hiện tại cút vẫn còn kịp!

Dương Chí Huyền ngạo nhiên nói, đừng xem đối phương là học viên, hắn chỉ là một thị vệ, thế nhưng, Vũ Viện có quy tắc, chỉ cần ở trong hai cảnh giới nhỏ, đánh như thế nào đi nữa Vũ Viện cũng sẽ không nhúng tay, hoàn toàn bằng thủ đoạn của mỗi người, chỉ cần đừng nghịch chết người là được.

Bởi vậy, dù hắn đánh Đa Tạp thành cặn bã, Vũ Viện cũng sẽ không làm gì hắn.

Hơn nữa, đường đường học viên chính thức đánh nhau cùng cấp lại không địch lại một thị vệ, không ngại ngùng báo cáo Vũ Viện sao?

Đa Tạp cười gằn, hắn cũng trải qua vô số sóng to gió lớn mới thành tựu Tiên Vương, nếu như gặp phải cường địch liền lùi, vậy hắn còn có mặt mũi tự xưng Đế giả sao?

- Phế vật dựa dẫm ngoại vật, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!

Hắn đồng dạng kiêu ngạo ngút trời.

Ầm!

Hai đại Tiên Vương tái chiến, chỉ thấy chiến giáp của Dương Chí Huyền phát sáng, hắn thật giống như hóa thành một quả cầu ánh sáng màu tím, thậm chí đánh ra công kích cũng không giống nhau, phụ gia ánh sáng tím, có lực phá hoại kinh người.

Lăng Hàn không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Huyền Nghịch vị diện có chiến giáp, còn chế tạo ra chiến binh như Ngõa Lý, cực kỳ trâu bò.

Xem ra vị diện như vậy ở Nguyên Thế Giới không phải số ít, thậm chí chiến giáp vẫn là thông dụng, bởi vì cái này tính phụ trợ rất cao, có thể đồng thời tăng lên lực công kích cùng lực phòng ngự, cực kỳ trâu bò.

Hắn nhìn thật cẩn thận, kỳ thực vật liệu của chiến giáp cũng không phải Tiên Kim, hẳn tương đương với Cửu Tinh hoặc Thập Tinh chuẩn Tiên Kim ở Tiên Vực vị diện, có thể chịu đựng Tiên Vương công kích rất nhiều lần, nhưng chung quy vẫn nổ đến không tốt.

Thế nhưng, chiến giáp màu tím lại còn nắm giữ năng lực hồi phục mạnh mẽ, bị nổ ra một hố lõm liền lập tức phồng lên, đường cong vẫn trơn nhẵn như cũ, thật giống như chưa từng bị bắn trúng.

Vậy thì khó chơi rồi, để Đa Tạp hoàn toàn uy hiếp không được Dương Chí Huyền.

Trong lòng Lăng Hàn thầm nghĩ, nếu muốn phá hoại bộ chiến giáp này, một, dùng lực lượng vô cùng to lớn trực tiếp đánh nổ, căn bản không cho nó cơ hội chữa trị, hai, vậy cũng chỉ có kéo dài.

Kéo dài đến năng lượng trong chiến giáp biến mất, vậy tự nhiên không thể lại chữa trị.

Đa Tạp không có năng lực đánh nổ chiến giáp, mà sau khi mặc vào chiến giáp, sức chiến đấu của Dương Chí Huyền lập tức ngự trị ở trên hắn, để hắn làm sao kéo dài?

Rất nhanh Đa Tạp liền rơi vào hạ phong, bị Dương Chí Huyền đè đánh.

Sau nửa canh giờ, Đa Tạp gầm lên giận dữ, đột nhiên quay đầu rời đi, thân hình xẹt qua, ở trên bầu trời lưu lại một đạo ánh sáng óng ánh.

Dương Chí Huyền ngạo nhiên mà đứng, cho dù hắn là mượn chiến giáp mới đánh bại Đa Tạp, nhưng thị vệ đánh nhau cùng cấp đánh bại học viên chính thức, đây chính là một loại kiêu ngạo, một phần vinh quang.

Hắn thu hồi chiến giáp, thân hình nhảy xuống, nhất thời thu được ánh mắt kính ngưỡng của vô số người.

Thế giới này, được làm vua thua làm giặc.

Đánh xong, mọi người tự nhiên cũng tản ra, nên bày sạp tiếp tục bày sạp, nên đi dạo tiếp tục đi dạo.

- Nếu như một ngày kia ta cũng nắm giữ tu vi như thế, chiến lực như vậy, có thể ở dưới mắt mọi người đại chiến một trận như vậy, sẽ tốt bao nhiêu!

Thang Trì cảm khái nói, đầy mặt đều là ước mơ.

Hứa Cường cười to:

- Ngươi là người bị đánh chạy kia sao?

- Phi!

Thang Trì trước tiên gắt một cái, nhưng rất nhanh lại cảm khái nói.

- Nếu như có thể thành tựu Tiên Vương, vậy coi như đại bại ở trước mặt mọi người, ta cũng tâm luôn ngóng trông.

Đối với tuyệt đại bộ phận người mà nói, Tiên Vương chính là mong muốn mà không thể thành, vì lẽ đó, có thể đạt đến độ cao như vậy, cũng là mỗi người tha thiết ước mơ.

Hứa Cường cũng đầy mặt ngóng trông, đối với câu nói này của Thang Trì biểu hiện đồng ý, không trêu ghẹo đồng bạn nữa.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Chỉ cần nỗ lực, có lẽ sẽ có một tia hi vọng.

- Cắt, ngươi mới tu vi gì, lại còn an ủi hai chúng ta!

Hứa Cường cùng Thang Trì đều giễu cợt nói, khôi phục lại cợt nhả.

Nếu như Lăng Hàn sẵn lòng, chỉ cần cho bọn họ một người một viên Tiên chủng, hai người này liền có thể lập tức trở thành Tiên Vương, chỉ là sau này vĩnh viễn không thể có không gian tiến bộ.

Có điều hết thảy Tiên chủng đều bị hắn để ở Tiên Vực, hơn nữa hắn cũng không có hào phóng như vậy, hai người này hiện tại còn chưa đủ xưng là bằng hữu của hắn, Lăng Hàn càng không phải thánh nhân.

Hắn không khỏi nghĩ, nếu như ở đây bán Tiên chủng, chuyện làm ăn sẽ tốt tới trình độ nào?

Nhưng mà nơi này có Tiên lộ sao?

Không có Tiên lộ, làm thế nào chiếm được Tiên chủng, mà không có Tiên chủng thì làm sao luyện chế Tiên Vương Đan?

Quên đi, vẫn là không đánh ý đồ này.

Hắn lại trở về địa phương trước, cầm lấy cái bếp lò kia nói:

- Cái này bán thế nào?

- Một trăm triệu Tinh Thạch!

Nam tử trung niên kia nói, còn dựng lên một ngón tay cường điệu.

- Ngươi làm sao không đi cướp!

Thang Trì suýt chút nữa tức điên, cái bếp lò này không có một chút uy năng, rắn chắc có ích lợi gì, lẽ nào cầm đồ chơi này đi đập người sao?

- Chỉ cái giá này, ta không có ép buộc ngươi mua.

Nam tử trung niên giễu cợt một tiếng, không lại nhìn Thang Trì, thật giống như hết sức xem thường hắn.

- Tức chết ta rồi!

Thang Trì kêu to oa oa.

Trong tay Lăng Hàn không có nhiều Tinh Thạch như vậy, hắn suy nghĩ một chút nói:

- Ta không có nhiều Tinh Thạch như vậy, nhưng ngươi nhìn, đồ chơi này ngươi cần không?

Hắn lấy ra một khối tinh thạch hệ hỏa, đưa tới cho nam tử trung niên kia.

Nam tử kia có chút hững hờ, chủ yếu là tu vi của Lăng Hàn quá thấp, lại có thể lấy ra vật gì tốt? Nhưng vừa tiếp nhận tinh thạch hệ hỏa, hắn liền kêu to một tiếng, làm rơi tinh thạch xuống.

Nóng, thực sự quá nóng.

- Ngươi làm gì thế, nếu như ném hỏng, ngươi bồi thường nổi sao?

Thang Trì tìm được cơ hội, lập tức quở trách nam tử trung niên kia, sau đó cúi người đi nhặt khối tinh thạch kia.

Nhưng hắn vừa mới nhặt lên, không khỏi thét kinh hãi, đùng, tinh thạch cũng bị hắn ném ra ngoài.

- Phốc!

Hứa Cường bật cười.

...