...
Trông nàng vóc dáng mảnh mai, không phải mẫu người có sức mạnh kinh người, chỉ có thể nói nàng tu ra ‘bí lực’ có thể đối kháng với Trương Bách Xuyên.
Hèn gì Lăng Hàn tỏ vẻ kênh kiệu như vậy, khinh thường quyết đấu với Trương Bách Xuyên, nhìn xem, thị nữ của người ta còn không đánh lại.
Ngẫm kỹ lại nữ nhân này là võ giả, thân phận cao hơn Tiểu Mỹ gì đó mảng lớn, sao cho phép hai người nhục nhã.
Võ giả vượt qua người thường, không thể coi khinh được.
Tim Hoán Tuyết đập rất nhanh, mới rồi nàng không suy nghĩ gì hết, thấy Trương Bách Xuyên ‘đánh lén’ Lăng Hàn, nàng sợ hắn bị thương nên không kiềm được nhảy ra. Mãi khi đấm xong Hoán Tuyết mới biết mình làm chuyện gì, cảm xúc hồi hộp và hưng phấn tràn ngập trong lòng của nàng, khiến nàng kích động run rẩy.
Giây sau Hoán Tuyết kiên định tín niệm.
Thứ rác rưởi này không cần Lăng Hàn ra tay, sẽ làm bẩn tay của thiếu gia, để nàng giải quyết là được.
Trương Bách Xuyên há hốc mồm, hoàn toàn không tin được.
Nữ nhân này là võ giả?
Thị nữ?
Mợ nó!
Đùa chắc, cố ý giả trang làm thị nữ qua mắt người!
Nếu Trương Bách Xuyên biết Hoán Tuyết là võ giả thì sao gã dám mở miệng trào phúng.
Trương Bách Xuyên không chút phản tỉnh, cảm thấy đây là lỗi của Lăng Hàn, Hoán Tuyết giả heo ăn cọp cố ý lừa người.
Trương Bách Xuyên hét to xông lên:
- A!
Hoán Tuyết cũng quát, không chút sợ hãi nghênh đón.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người đánh nhau, chỉ vài chiêu Hoán Tuyết đã trở nên bị động.
Hết cách, Hoán Tuyết chỉ mới tu luyện, không có kinh nghiệm thực chiến, khi đánh nhau nàng quên hết chiêu thức, chỉ biết vung tay đấm bậy. Vì vậy sơ hở chồng chất, rất tốn sức.
Lăng Hàn mở miệng nói:
- Cứ xem như bình thường luyện quyền, thứ rác rưởi này có gì mà e ngại.
Hoán Tuyết nghe vậy bình tĩnh lại, đầu óc tỉnh táo. Ở trong lòng Hoán Tuyết thì Lăng Hàn là thần, thần của nàng nói người trước mắt là rác thì nàng không cần căng thẳng.
Hoán Tuyết vung nắm đấm trở nên có lớp có lang, không còn sơ hở rõ rệt.
Trương Bách Xuyên tức hộc máu, bị Lăng Hàn mắng là rác làm gã muốn cãi lại, giải quyết Hoán Tuyết ngay. Nhưng rồi Trương Bách Xuyên phát hiện đây chỉ là ước mơ đẹp.
Khi Hoán Tuyết tỉnh táo lại thì lực công kích khá đáng sợ.
Đừng nhìn Hoán Tuyết là nữ nhân nhưng ý chí rất cứng cỏi, không sợ va chạm với Trương Bách Xuyên, dù ngón tay gãy thì nàng xem như đó không phải tay của nàng.
Trương Bách Xuyên không ác với mình như vậy, vết thương trên người ngày càng nhiều, gã không chịu nổi vội nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, muốn ngừng chiến.
Nhưng Hoán Tuyết không chịu. Ngươi dám đánh lén thiếu gia nhà ta, đâu dễ thoát thân vậy được.
Hoán Tuyết nhanh chóng đuổi theo không ngừng vung nắm đấm.
Trương Bách Xuyên chỉ biết chạy, không dám đón đỡ.
Trông thấy cảnh này mọi người rất cảm khái.
Có người nhận ra Lăng Hàn:
- Người đó là Lăng Hàn thì phải?
Lúc trước Lăng Hàn ‘ra đời’ có nhiều người từng đi xem hắn, người nhảy ra từ thần thạch, có ai không tò mò.
- Ừ, là hắn.
- Mới hơn một tháng mà hình như hắn rất ghê gớm.
- Hết cách, ngươi không biết tông chủ đại nhân ban cho hắn một trái Dẫn Mạch quả sao?
- Là hai trái mới đúng.
- Phi, là ba trái.
- Hèn gì hắn có thể đấu lại Trương Bách Xuyên, hóa ra vào nhị mạch.
- Ừ, chỉ cần có thể cảm ứng được kinh mạch, một tháng đủ vào bước thứ hai.
- Người so với người thật là tức chết người, ta đây bốn, năm năm mới được một trái Dẫn Mạch quả.
- Hơn nữa tông chủ đại nhân còn phái đệ tử nhị mạch làm thị nữ cho Lăng Hàn?
- Thật là thiên vị!
Mọi người rất là cảm khái, bọn họ không tin Hoán Tuyết là thị nữ, cho rằng đó là sư muội trong tông môn bị phái đi bảo vệ Lăng Hàn.
Lăng Hàn lên tiếng:
- Hoán Tuyết, trở về.
Không cần lãng phí thời gian vì tiểu nhân vật Trương Bách Xuyên.
Hoán Tuyết lập tức rút tay về, đi về bên cạnh Lăng Hàn.
Lăng Hàn nói:
- Đưa tay đây.
Hoán Tuyết tò tay ra, mười ngón tay có ba ngón bị đánh trật khớp.
Lăng Hàn ấn từng ngón tay về vị trí cũ.
Hoán Tuyết cắn chặt răng không kêu một tiếng, bị đau đổ mồ hôi lạnh.
May mắn chỉ trật khớp, bẻ lại vị trí cũ là được.
Lăng Hàn sải bước đi tới:
- Đi.
Hoán Tuyết lật đật chạy theo.
Nhìn hai người biến mất trong góc, mọi người nhìn nhau, bị rung động rất nhiều.
- Nhưng Lăng Hàn tu luyện quá ngắn ngủi, tối đa chỉ là tam mạch, không đáng một đồng trong tông môn.
- Nghe nói có mấy vị sư huynh, sư tỷ thành danh lâu năm định trừng trị hắn, sẽ phải chịu khổ đây.
- He he, chờ xem kịch vui đi.
Mọi người đi vào. Còn Trương Bách Xuyên và Tiểu Mỹ?
Không ai quan tâm.
Thế giới này chưa bao giờ đồng tình kẻ thất bại, người thắng sẽ cướp hết chú ý, kẻ thua cuộc chỉ có thể tự liếm vết thương.
Lăng Hàn đi vào đại sảnh, nơi này thật là sa hoa trang trọng.
Nhìn từ bên ngoài là kiến trúc giả cổ, bên trong trang hoàng hiện đại hóa, phong cách trăm năm trước chưa xảy ra biến dị. Gạch cẩm thạch, thảm dày trải lên trên, khi bước đi không phát ra chút tiếng động.
Vách tường treo đầy tranh dầu, phỏng chừng là hàng giả. Vì hàng thật đa số bị hủy trong cuộc hỗn loạn lúc trước.
Chẳng ra cái gì là vách tường chính giữa treo bức hình lớn, là một thiếu nữ, khá xinh, toát ra vẻ kiêu ngạo.
Đây là nhân vật chính hôm nay, Hạ Diệu Âm.
Thiếu nữ này có vẻ rất tự kỷ.
Trong đại sảnh toàn là người trẻ tuổi, họ cầm ly rượu chân cao đi tới đi lui. Có thị tòng xuyên qua đám người, tay bưng cái khay đựng ly rượu đầy, đến gần họ có thể tự lấy rượu.
Âm nhạc du dương nhưng không thấy người đàn nhạc, chắc là thứ máy phát nhạc, có thể chứa thanh âm tùy thời phát ra, đương nhiên với điều kiện là có điện.
Lý Trường Đan xuất hiện:
- Lăng sư đệ!
Lý Trường Đan người cao chân dài, khí chất hơn người, như tự phát sáng, đứng ở đâu đều chói mắt hấp dẫn nhiều người quay quanh.
Lý Trường Đan mắt sắc rất nhanh phát hiện Lăng Hàn, bước nhanh đến gần.
Lý Trường Đan như đàn sao xoay quanh trăng sáng, đám người tung hô theo gã, hoàn toàn lấn át Lăng Hàn.
Lý Trường Đan, thiên chi kiêu tử.
Năm nay Lý Trường Đan mới hai mươi mốt tuổi đã đả thông chín kinh mạch. Nhìn khắp Cổ Đạo tông không có cửu mạch nào trẻ tuổi như vậy.
Đây là nam nhân trời sinh bao phủ trong vầng sáng, đã định trước ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Nếu Lăng Hàn không xuất hiện Lý Trường Đan sẽ được lập làm đạo tử, kế thừa y bát Cổ Đạo tông, được truyền thừa trung tâm nhất, đi lên đỉnh cao đời người.
Đáng tiếc rằng Tôn Kiếm Phương bưng về một tảng thần thạch, dựng dục ra một người. Làm Lý Trường Đan không kịp trở tay, rất có thể thân phận đạo tử sẽ bay mất.
...