...
Không thể không thừa nhận, lực lượng âm phủ còn vượt xa nhân gian.
Khô Lâu Thánh Binh nhiều tới trăm con, dù bị Lăng Hàn kéo lại ba mươi đầu, nhưng còn có gần bảy mươi đầu, làm sao ngăn cản?
Bảy tiểu oa nhi hợp thể cũng chỉ có thể ngăn chặn một đầu, đám người Đinh Thụ dùng hết toàn lực, lại vận dụng Thánh hỏa cũng chỉ có thể ngăn cản một con.
Còn lại tạm thời nhờ Đế binh áp chế, nhưng Đế binh lại không thể bảo trì trạng thái thức tỉnh vô hạn, cuối cùng rồi sẽ ảm đạm.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lăng Hàn nhìn vào Tứ Nguyên tinh, trong đại chiến, mọi người cố kéo dài khoảng cách, tránh chiến đấu lan đến gần Tứ Nguyên tinh.
Ban đầu cho rằng kích phát ý chí của các Thánh Nhân, liều chết đánh một trận, bọn họ có thể ngăn cản công kích của âm phủ, nhưng bây giờ xem ra vẫn không được a.
Cũng đúng, mười hai vị Đại Đế trăm phương ngàn kế, bố trí nhiều năm như vậy, làm sao có thể tuỳ tiện bị Lăng Hàn phá cục?
Đây là kết cục tất bại, nếu như vì thế mà tử chiến, một chút hi vọng sẽ biến mất.
Nhưng từ bỏ Tứ Nguyên tinh?
Lăng Hàn lại không cam lòng, lúc này hắn sinh ra một suy nghĩ.
Đột nhiên, hắn thông suốt.
Nếu có thể thả người trong Nguyên thế giới ra ngoài, vậy có thể thu vào hay không?
Thử một chút, hiện tại cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Lăng Hàn vận chuyển Phượng Dực Thiên Tường bay về hướng Tứ Nguyên tinh, sau lưng, ba mươi đầu Khô Lâu Thánh Binh đuổi sát.
Ông!
Lăng Hàn đánh ra một đạo sát khí xung kích, nhưng cũng không phải nhằm vào truy binh phía sau, mà là nhắm vào Tứ Nguyên tinh phía trước.
Hắn nghiêm ngặt khống chế cường độ sát khí xung kích, thậm chí cường độ nhắm vào sinh linh cũng khác nhau, lúc sát khí xung kích bao phủ Tứ Nguyên tinh, các sinh linh bên dưới đều ngất đi.
Hắn không phải không có nắm giữ phương pháp thu nạp sinh linh vào pháp khí không gian, cần người được thu không có ý niệm chống lại, chỉ cần đánh người ta ngất xỉu là có thể thu vào.
Sinh linh trên Tứ Nguyên tinh dùng hàng tỉ mà tính, Lăng Hàn có thể thông tri bọn họ không thể chống cự hay không?
Thời gian quá ngắn, hiện tại có âm hồn tiếp cận, mỗi người đều hoảng sợ, khả năng chấp hành mệnh lệnh sẽ giảm xuống mức thấp nhất.
Cho nên, không bằng trực tiếp đánh ngất đi.
Lăng Hàn mở thần hồn bao phủ Tứ Nguyên tinh.
Nhất định phải được!
Xoát, cảnh tượng làm người ta giật mình xuất hiện, một viên Tứ Nguyên tinh to như vậy lại biến mất trong tinh không.
Mẹ nó!
Lúc này, chiến đấu trong tinh không đều ngừng lại, đương nhiên, Khô Lâu Thánh Binh không có tình cảm, không có linh trí, chỉ biết thi hành mệnh lệnh, chúng không có dừng công phạt.
Nhưng mà, cho dù là con của Đại Đế như Lục Tầm đều ngây người.
Tình huống như thế nào?
Một khỏa tinh cầu biến mất không còn bóng dáng?
Bọn họ có thể tiếp nhận Lăng Hàn một quyền, thậm chí một ý niệm đánh nổ Tứ Nguyên tinh, thế nhưng một tinh cầu biến mất trong vô hình, bọn họ làm sao có thể tiếp nhận được.
Đại Đế lại có thể làm được sao?
Chỉ có bá chủ Nguyên thế giới như Đinh Thụ mới đoán được, hẳn là Lăng Hàn thu Tứ Nguyên tinh vào trong cơ thể.
Vấn đề là, tinh cầu trong đại thế giới lớn cỡ nào?
– Oa!
Lăng Hàn nôn máu tươi, thu một tinh cầu vào trong cơ thể, hắn cảm thấy toàn thân như nổ tung.
Làm thế quá miễn cưỡng, khó chịu không cách nào hình dung.
– Rút lui!
Hắn quát to, trong trạng thái như vậy, hắn không thể kiên trì trong bao lâu.
Các Thánh Nhân giật mình tỉnh lại, còn có thể làm như vậy?
Ngươi muốn nghịch thiên sao?
Nhưng Khô Lâu Thánh Binh quá mức lợi hại, bọn họ không ngăn cản được, hiện tại không đi, như vậy còn chờ tới khi nào??
Hơn nữa, Lăng Hàn có thủ đoạn mang tinh cầu đi, như vậy, ngày sau âm hồn công kích tổ địa bọn họ, Lăng Hàn cũng có thể giúp bọn họ như thế.
Nghĩ như thế, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.
Đừng quản Lăng Hàn làm như thế nào, trọng điểm là, việc này đã giải quyết vấn đề lớn siêu cấp.
Lập tức, các Thánh Nhân bắt đầu rút lui, chỉ cần vứt bỏ đối thủ, lập tức xé mở không gian rời đi.
Lăng Hàn đã bộc phát chiến lực hoàn toàn, hắn yểm hộ mọi người.
Tốc độ của hắn nhanh nhất, đến lúc đó trực tiếp phát động Phượng Dực Thiên Tường phá vây là được.
Oanh!
Đúng lúc này, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ xé rách không gian bắt lấy Lăng Hàn.
Một kích này giống như thiên mệnh sở quy, là chiều hướng phát triển, căn bản không thể đỡ, không thể ngăn.
Đế uy khủng bố bao phủ tinh không.
Đây, đây là Đại Đế ra tay!
Trời!
Lúc này, tất cả mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
Đế, mạnh nhất thiên hạ, ai có thể ngăn cản?
Xong, xong đời.
Chúng thánh vẫn cho rằng mười hai tuyệt địa chi chủ có thể “trường sinh bất tử” nhưng sẽ bị thiên địa hạn chế to lớn, cho nên mới không thể xuất thủ, cần phải mượn Khô Lâu Thánh Binh càn quét thiên hạ.
Đây cũng là niềm hi vọng, nếu không, Đại Đế xuất thế, bất kỳ chống cự gì cũng phí công.
Nhưng bây giờ Đại Đế ra tay rồi.
Trừ tuyệt vọng ra, còn có thể có ý kiến gì?
Oanh, bàn tay lớn bắt lấy, không ai có thể trốn, cũng không thể ngang hàng.
Lăng Hàn tuyệt không nhận mệnh, hắn thức tỉnh Đế binh ngăn cản.
Bàn tay lớn va chạm với Thanh Trúc kiếm, đế uy tràn ngập, cho dù là Thánh Nhân cũng cảm thấy ngạt thở.
Bàn tay lớn kia bị ngăn cản!
Chuyện này không kỳ quái, Đế binh thức tỉnh tương đương với Đại Đế xuất thủ, địch lại một vị Đại Đế khác là đương nhiên, nhưng mà, đó là vì Đại Đế xuất thủ không có hiện thân, chỉ ra tay cách tinh không xa xôi mà thôi.
Oanh, bàn tay ngừng một lúc, ngay sau đó uy thế đáng sợ bộc phát.
Lăng Hàn lại cản, nhưng mà, Thanh Trúc kiếm không ngăn cản được, một ít dư âm quét qua, hắn phun máu tươi như suối, làn da toàn thân nổ tung, hắn hóa thành một huyết nhân.
Tiếp tục như vậy, nhiều nhất ba bốn chiêu, hắn phải chết không nghi ngờ.
Bàn tay kia không lưu tình chút nào, bàn tay oanh kích lần thứ ba.
Đây chính là Đại Đế, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, vô địch thiên hạ.
– Phốc!
Lăng Hàn phun máu lần nữa, hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đã vỡ nát một nửa, hắn đau đến không muốn sống.
Thánh Nhân mạnh nhất thì như thế nào, ở trước mặt Đại Đế chỉ là cặn bã.
Oanh, bàn tay kia đánh xuống, lần này, Lăng Hàn không có sức chống cự, cho dù hắn bộc phát lực lượng như thế nào, nhưng thân thể đã đạt tới cực hạn, một kích tiếp theo sẽ đánh hắn tan xương nát thịt.
Xong đời.
Thiên kiêu mạnh nhất vạn cổ, nếu có thể thành Đế, tất nhiên cũng là Tổ Vương mạnh nhất lịch sử, đáng tiếc, hiện tại Đại Đế xuất thủ, trực tiếp xóa đi, căn bản không cho ngươi không gian trưởng thành.
Tất cả mọi người tin tưởng, tuyệt địa chi chủ xuất thủ cần phải trả cái giá to lớn, nhưng mà, Đại Đế quá quả quyết, cho dù tự tổn tám trăm cũng phải bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước.
Ai!
Bàn tay đánh tới, quy tắc cửu tinh chí cao vô thượng bộc phát, chư thiên thất sắc.
Bành!
Tiếng nổ đáng sợ vang lên, cho dù tinh không cũng rung động cực kỳ khủng khiếp.
Vào lúc năng lượng tan hết, đám người lại khiếp sợ phát hiện, Lăng Hàn không chết.
Làm sao có thể, hắn ngăn cản được một kích của Đại Đế?
Không phải.
Ở bên người Lăng Hàn xuất hiện một lão nhân.
Cát Thiên Thu!
...