...
- Ừm?
Lão giả áo xanh vừa vươn tay ra thì ngưng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy mưa phun trên trời đã thay đổi.
Sét đánh gió thổi trời mưa, đây là hiện tượng tự nhiên nên không có gì kỳ lạ, nhưng trời mưa rất cổ quái, nó có màu đỏ.
Mưa máu?
Trên trời đổ mưa máu, đây là một loại cảnh cáo.
- A, máu ở đâu ra?
- Trên mặt ngươi đều là máu!
- Ngươi cũng thế!
- Cái gì, mưa trên trời là mưa máu!
Đám người phía dưới hoảng hốt, từng người kinh hãi, trời đổ mưa máu, đây là dấu hiệu của tai họa, chẳng lẽ mười ba tên cường giả này sẽ mang tới điềm xấu?
Lão giả râu bạc trắng và mười hai người khác cau mày, bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Bọn họ cũng không thể hiểu rõ, vì sao trên trời lại đổ mưa máu, đây là điềm báo đại hung!
- Máu này là?
Đột nhiên, sắc mặt lão giả áo xanh thay đổi, hắn bay từ trên trời xuống:
- Đi mau!
Hắn lao vào trong một căn phòng, tiến vào trong đó tránh mưa.
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt mười hai tên cường giả khác cũng thay đổi, đồng thời bay vào trong nhà.
Nhìn thấy những cường giả này làm thế, những người khác cũng bạo động, người người tìm nơi tránh mưa, giống như mưa này có độc.
Lăng Hàn vẫn còn tốt, hắn đứng ở cửa ra vào, trên đầu có mái che cho nên không dính mưa.
- Phụ thân, mưa này cực kỳ tà dị!
Nhị Oa nói, nàng phát động nhãn thuật nhìn về lên bầu trời, nói:
- Lão giả vừa rồi dẫn động lôi đình, giống như ngoài ý muốn mở ra một thông đạo không gian, máu từ bên trong rơi ra ngoài, dung hợp vào trong nước mưa.
Ban đầu chỉ là mưa phùn bình thường, nhưng bây giờ dung hợp máu tươi, đây là hai việc khác nhau.
Lăng Hàn gật đầu, nếu như không tà môn, cũng không có khả năng làm Sinh Đan cảnh kiêng kỵ như thế, lão giả áo xanh sợ hãi như thế không phải giả vờ tạo thành, mà là sợ hãi phát ra từ nội tâm.
- Đây là thi huyết.
Nhị Oa nói:
- Chí ít đã có mấy trăm năm lịch sử, có oán khí chưa biến mất, giống như bị nguyền rủa, chỉ cần dính vào sẽ có vận rủi quấn thân.
Lăng Hàn kinh ngạc, không phỉa là đống thi thể hắn nhìn thấy trong Sồ Long thí luyện hay sao?
Đừng nói không có khả năng, mở cửa liên thông với dị không gian, không phải là nơi đó hay sao?
Đùng đùng, tiếng sấm vang lên không dứt, mưa lớn hơn, nước mưa rơi như trút nước.
Lăng Hàn lấy một bộ quần áo trong không gian pháp khí đội lên đầu, vội vàng chạy vào bên trong, mưa càng lúc càng lớn, mái che ở cổng lại nhỏ, có thể tránh mưa nhỏ nhưng không thể tránh mưa to gió lớn.
Hắn đi vào trong hành lang, đám người Hiên Viên Định Quốc cũng chạy trở về, cũng may, trong phủ có quá nhiều đại thụ che trời nên có hiệu quả che chắn, chỉ có Điền Trì dính chút mưa máu.
- Lúc nào mới hết mưa đây?
Lăng Hàn nhìn ra bầu trời bên ngoài, mưa máu vô tận trút xuống, toàn bộ bầu trời biến thành màu đỏ quỷ dị.
Hiện tại chỉ có chờ đợi.
- A!
Một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên, Lăng Hàn nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Thạch Nghĩa Tình đặt mông ngã ngồi xuống đất, nàng đang dùng tứ chi lùi lại, trên mặt đầy sợ hãi.
Lăng Hàn nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy nàng nhìn Điền Trì, trên lưng Điền Trì đang cõng một người có mái tóc dài che mặt, không nhìn rõ là nam hay nữ, mấu chốt là, kẻ này chỉ có nửa thân trên, dường như xuất hiện từ trong cơ thể Điền Trì.
Có thể không sợ hãi hay sao?
Cho dù là Lăng Hàn cũng có cảm giác tim đập nhanh, nội tâm sinh ra hàn ý khó tả.
Những người khác cũng nhìn sang, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, không ai không lùi bước.
Trạng thái của Điền Trì cũng không đúng, hắn rủ đầu xuống, dường như đã mất đi ý thức.
Đúng lúc này, đột nhiên nửa người kia ngẩng lên, tóc tách ra, lộ ra một gương mặt tái nhợt, trên mi tâm cắm một thanh kiếm, máu tươi chảy đầy đất.
Đó là gương mặt nữ nhân, như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười.
Cảm giác lạnh buốt bao phủ tâm thần, tất cả mọi người cảm giác thân thể mát lạnh, toàn thân lạnh run.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn lập tức nhìn thấy thứ mà người khác không thấy.
Nữ nhân có nửa người này không phải thực thể, mà là một loại năng lượng kỳ quái hình thành nhưng sinh động như thật, dùng mắt thường không thể phân biệt thật giả.
Nơi phát ra chính là mưa máu dính trên người Điền Trì.
Đúng là thứ không lành, chỉ dính vài giọt đã có thể dẫn quỷ nhập người?
- A!
Đột nhiên Điền Trì rống to một tiếng, hai mắt mở ra, đôi mắt hắn trắng bệch, lại không nhìn thấy tròng mắt, chỉ còn lại tròng mắt trắng dã.
Hắn chớp chớp mắt vài cái, nói:
- Ta hận! Ta hận! Ta hận!
Xoát, hắn tung người giết về phía Thạch Nghĩa Tình:
- Chết!
Hắn đấm ra một quyền, lực lượng kinh người.
Hồ Nhị vội vàng ngăn cản và kịch chiến với hắn.
Ầm ầm ầm, hai người bộc phát đại chiến.
Hồ Nhị chính là thiên tài nhị tinh, theo lý có thể tuỳ tiện áp chế Điền Trì, nhưng bây giờ Điền Trì cực kỳ quỷ dị, thân thể không sợ trọng kích, công kích đánh lên người hắn chỉ vang lên âm thanh trầm đục, lại không thể gây thương tích cho hắn.
Hắn giống như vô địch, quyền pháp của Điền Trì vô cùng kinh người, chỉ thủ không công, ngay cả Hồ Nhị cũng cảm thấy đau đầu.
Lăng Hàn quan sát cẩn thận, máu tươi trên người Điền Trì càng ngày càng nhạt.
Điền Trì biến hóa là do máu tươi gây ra, sau khi máu tươi biến mất thì hắn cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Quả nhiên, sau khi đánh một lúc, quỷ ảnh trên người Điền Trì nhạt dần, sau đó bổ nhào một cái, hắn cũng ngã xuống đất, Hồ Nhị bị bất ngờ nên không kịp thu hồi công kích, cũng đánh vào mông Điền Trì.
- Ngao!
Điền Trì kêu thảm thiết, bỗng nhiên ôm mông nhảy lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Nhị.
- Ngươi là đồ nhân yêu đáng chết, dám đánh chủ ý vào mông ta, ta liều mạng với ngươi!
Hắn giết tới, lại kịch chiến với Hồ Nhị lần nữa, nhưng lần này hắn đã khôi phục bình thường.
Lại đánh thêm một lúc, dáng vẻ hắn cực kỳ thê thảm, tinh khí thần suy yếu tới cực hạn.
Đây là di chứng do mưa máu mang lại, nhưng không biết là vì quỷ hồn hay tác dụng phụ của “đao thương bất nhập”.
Lăng Hàn lại nhìn lên bầu trời, hắn nhìn thấy mưa đã nhỏ dần, có lẽ chỉ vài phút sau là hết mưa.
Hắn đoán không sai, chỉ ba phút sau mây mù biến mất, bầu trời khôi phục bình thường.
Bên ngoài hỗn loạn cỡ nào?
Điền Trì lúc trước chỉ dính vài giọt mưa liền bị quỷ nhập vào người, phát cuồng thành như thế, bên ngoài có không ít người bị mưa dính vào người, bọn họ sẽ như thế nà?
Hắn đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa chính, một tiếng “ầm” vang lên, hắn nhìn thấy vách tường bị người ta đánh nát, một người lao vào như đạn pháo.
Lăng Hàn nhìn sang, hắn hít khí lạnh, là một trong mười ba tên Sinh Đan cảnh lúc nãy, nhưng trên người hắn có một đám quỷ bám thân, mỗi một con quỷ đều gãy tay gãy chân, thậm chí còn không có đầu.
Sinh Đan cảnh thì thế nào, hắn bị khống chế hoàn toàn và nhảy loạn như điên, hắn xông ra ngoài, sau một lúc hắn bay lên không trung đánh nhau với người khác.
...