...
Kỳ thật có Hắc Tháp nơi tay, Lăng Hàn cũng không cần đánh bạc làm gì, chỉ cần không gặp phải Tiên Vương, hắn tiến vào Hắc Tháp có thể an ổn bảo vệ vô sự, khi cảnh giới của hắn tăng lên càng ngày càng cao, hắn cũng càng ngày càng không muốn ỷ lại Hắc Tháp, ít nhất không phải trong tình huống khó khăn thật sự..
- Quỳ xuống cầu xin tha thứ tha cho ngươi khỏi chết.
Tử Thành đan sư nói ra, giọng nói của hắn như sấm sét làm màng nhĩ người ta như nổ tung, trực chỉ đạo tâm, mang theo uy áp vô thượng.
Lăng Hàn không nói gì, hắn vẫn đứng thẳng.
Oanh, một chưởng chụp xuống, cả ngọn núi thứ bảy rung chuyển vài lần.
Uy thế khủng bố quét qua, thân thể Lăng Hàn không có chút thương tổn nào.
Đây cũng không phải vì thực lực Lăng Hàn nghịch thiên có thể tiếp được công kích của cường giả Thăng Nguyên Cảnh, mà là vì thời điểm công kích đánh xuống vừa vặn tránh hắn, nếu không hắn hiện tại đã là người chết, hơn nữa sẽ chết hài cốt không còn.
- Ha ha ha.
Tử Thành đan sư cười to, sát khí đáng sợ quét sạch, hắn cười cực kỳ vui thích giống như tâm tình tốt tới mức tận cùng.
Tuy trên người Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, trên mặt không biến hóa chút nào, hắn biết rõ chính mình thành công.
Cho dù cược sai, hắn cũng không phải không có đường lui, Bất Diệt Thiên Kinh có thể dục hỏa trùng sinh, hắn vẫn còn cơ hội. Hơn nữa vừa vặn giải trừ Hắc Sát Chú.
Nhưng có thể không trọng sinh thì không cần trọng sinh, thứ này không thể sử dụng vô hạn, mà là ít đến thương cảm, khi tu vi tăng lên mới có một hai cơ hội. Mặt khác, hắn cũng có thể sử dụng Hắc Sát Chú như ma luyện, ngược lại không cần phải lập tức giải trừ nó.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi thật lớn.
Tử Thành đan sư nói ra.
Lăng Hàn khiêm tốn, nói:
- Tạ tiền bối ân không giết!
Tử Thành đan sư vô cùng hân thưởng Lăng Hàn, một người chỉ biết đùa nghịch hoành hành là không có tiền đồ, Lăng Hàn co được dãn được, nên cường ngạnh thì vô cùng cường ngạnh, nên cung kính sẽ không mất lễ tiết, đây là điểm hắn thỏa mãn.
Chờ đợi nhiều năm như thế, rốt cuộc tìm được nhân tài hiểu dụng ý của hắn.
- Ngươi liệu định bổn tọa sẽ không giết ngươi?
Tử Thành đan sư hỏi.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Có bảy tám phần nắm chắc.
- Không phải mười thành, hơn nữa nếu như ngươi đoán sai thì sao?
Tử Thành đan sư lại hỏi.
Lăng Hàn vẫn bảo trì mỉm cười.
- Bảy tám phần nắm chắc đã đủ đánh bạc lớn một hồi.
Đương nhiên hắn sẽ không nói chính mình còn có thể dục hỏa trùng sinh, cho dù đoán sai cũng còn cơ hội.
- Hảo tiểu tử! Hảo tiểu tử!
Tử Thành đan sư đang cau mày cũng giãn ra, biểu lộ rất kích động, dường như hắn rất sung sướng.
Hắn vẫy tay, biểu hiện vô cùng hòa ái:
- Tiểu tử, đến đây, ngồi bên này.
Lăng Hàn nghe lời đi qua, hắn ngồi đối diện Tử Thành đan sư, hai tay đặt trên đầu gối, hắn thập phần cung kính.
Tử Thành đan sư càng cảm thấy thỏa mãn, ánh mắt hắn tán thưởng càng đậm, nói:
- Có phải ngươi cho rằng bổn tọa là người dung túng kẻ bên cạnh mình giễu võ giương oai, hoành hành bá đạo?
Lăng Hàn ăn ngay nói thật, nói:
- Ngay từ đầu cũng khó hiểu tiền bối, sau khi nhìn thấy Mạc đan đồng ngang ngược càn rỡ, ta thật sự cho rằng tiền bối là người bao che khuyết điểm. Nhưng sau khi ta giáo huấn Mạc đan đồng một hồi nhưng không gặp chấp pháp đội tới, hơn nữa lần sau còn nhìn thấy Mạc đồng tử, ta liền biết rõ tiền bối tuyệt không phải người như vậy.
- Ha ha!
Tử Thành đan sư cười đến càng thêm thoải mái,
- Vậy ngươi nói tại sao bổn tọa phỉa dung túng tiểu Mạc, thậm chí còn muốn để tất cả mọi người biết bổn tọa là người như vậy?
Lăng Hàn ngẫm lại, nói:
- Có lẽ tiền bối muốn tìm một người không sợ cường quyền?
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Tử Thành đan sư cười to, hắn vỗ tay nói ra.
- Bổn tọa cố ý phóng túng tiểu Mạc, ta muốn tìm những người can đảm nhung đáng tiếc không có kẻ nào đứng ra.
Hắn lộ ra vẻ thất vọng:
- Ta vốn khảo nghiệm các Thánh Tử Thánh Nữ nhưng ta không ngờ những kẻ này trái lại đi nịnh nọt Tiểu Mạc, ha ha, không có khí phách và tự tin như vậy thì chính là cặn bã, làm ao có thể thống ngự một đại giáo?
Nếu lời này bị đám người Lỗ Tiên Minh nghe được sẽ cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Bọn họ nịnh nọt Mạc đan đồng, kỳ thật không phải bọn họ kính sợ Tử Thành đan sư sao? Hiện tại tốt rồi, bị khinh thường là cặn bã.
Nhưng nghĩ lại, thân là Thánh Tử Thánh Nữ cũng phải có được khí chất của thượng vị giả, dù sao Mạc đan đồng có hung hưng càn quấy cũng không thể cưỡi lên đầu của Thánh Tử Thánh Nữ, bằng không cương thường ở đâu?
Lăng Hàn không tiếp lời, đây là suy tính của thượng vị giả, hắn không có tư cách xoi mói.
- Ha ha, không nói những chuyện này, ít ra cũng có tiểu tử ngươi.
Tử Thành đan sư vô cùng hân thưởng Lăng Hàn.
- Tiểu tử, có hứng thú gia nhập thành Đan Đạo không?
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Tiền bối đã mở miệng, nếu ta lại cự tuyệt chính là ta không nói lý rồi!
- Tiểu tử ngươi sớm có tâm này, nhưng bây giờ lại tâng bốc bổn tọa.
Tử Thành đan sư cười to:
- Nhưng ngươi tâng bốc bổn tọa rất sung sướng.
- Tiền bối vui vẻ là tốt rồi.
Lúc này Lăng Hàn thu liễm tất cả ngạo khí.
Hắn thật sự muốn học ít đồ của thành Đan Đạo, hơn nữa nơi này có rất nhiều thứ để học, bởi vì nơi này là đại giáo tồn tại vô số năm tháng, có lẽ đã vượt qua mấy kỷ nguyên, chỉ đan phương cũng nhiều vô số kể, đối với Lăng Hàn mà nói đây là tài phú vô cùng trân quý, hoàn toàn không kém gì Tiên Vương kinh pháp.
Phải biết rằng, năm đó thành Đan Đạo có một vị đan sư ngũ tinh đấy.
- Ngươi làm Thánh Tử thứ mười của thành Đan Đạo.
Tử Thành đan sư nghiêm túc nói ra, hắn hơi dừng một chút lại nói:
- Nhưng vị trí Thánh Tử thập phần trọng yếu, bổn tọa cũng không thể độc đoán, cần ngươi có năng lực phục chúng mới được.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:
- Đánh nhau sao? Ta rất lành nghề, cam đánh đám Thánh Tử Thánh Nữ khác tay phục chân phục.
Tử Thành đan sư ngẩn ngơ, hắn thổi chòm râu và im lặng nhìn hắn.
Kẻ mà hắn xem là người kế thừa, chẳng lẽ trời sinh là kẻ đánh lộn? Một lời không hợp là đánh, ngươi cũng quá dã man!
Đan sư, đó là quần thể siêu nhiên, nhưng nếu cả ngày đánh đánh giết giết thì quá mất mặt.
- Đương nhiên là năng lực luyện đan!
Tử Thành đan sư vội vàng cường điệu.
- Nha.
Lăng Hàn lộ ra vẻ thất vọng, nếu chuyện nắm đấm có thể giải quyết thì dứt khoát đơn giản một chút.
...